Tuyên vương nói:
- Quân sư chắc bị gió mà mang bịnh rét, nên nói những điều không trúng vào đâu, địa huyệt xem xuống mù mù, biểu người ta đi sao cho được.
Yến Anh tâu:
- Ngu thần đã có chước, xin phân tỏ Thánh thượng tường, bây giời phải làm một cái giá xa, cột cái giỏ bỏ người vào thòng xuống, và dặn: Hễ khi nào giỏ thông tới đáy đất, thì phải giựt dây làm chứng.
Tuyên vương nghe nói có lý, nên liền nhận lời, truyền làm y như vậy. Bỏ dây xuống hết ba mươi hai trượng mà chẳng hề thấy động địa gì, kế giây lát kéo cái giỏ lên thì thấy mất người, còn lại giỏ không mà thôi. Yến Anh lại tâu:
- Xin bắt gà trắng và chó đen, bỏ vào giỏ thòng xuống một lần nữa.
Giây lát kéo giỏ lên, chó gà thảy đều mất hết, còn triều thần thảy đều kinh hãi. Chung hậu bèn đứng suy đi nhớ lại việc hồi trước đi đầu thai, Lê San thánh mẫu có dặn rằng:
“Tới ba mươi sáu tuổi xuống địa huyệt mà đổi lốt thay hình, chừng ấy vợ chồng mới ân ái hơn nữa và về Thương sơn vinh hiển mẹ cha. Năm nay ta vừa ba mươi sáu chẳng sai ngoa, chắc là Thánh mẫu mở địa huyệt dẫn ta đem xuống”.
Lúc ấy Tuyên vương thấy Chung hậu cứ đứng làm thinh, mới nói rằng:
- Quả nhân thiệt là vô phước đức bạc, nên trời sanh ra sự biến tai hoài, như vậy chắc là giang sơn Điền thì về ai, Ngự thê dẫu có cũng không phương gánh vác. Thôi thôi! Trẫm đành liều thác, cho khỏi bề cực khổ sanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-vo-diem/1182119/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.