Nói về vua Long vương nước Triệu, đóng đô tại huyện Hàng Đan, đương lúc thanh nhàn, văn võ vào triều bái tung hô vạn tuế, kế có quan Huỳnh môn vào tâu rằng:
- Nay có xứ Tề qua đòi lễ tấn cống , người hãy còn ở trước ngọ môn đợi chỉ.
Vua Long Vương truyền lệnh cho vào, sứ thần tới trước Kim loan điện triều kiến và dưng tờ quốc thơ. Quan trị điện tiếp lấy dâng lên. Long vương xem hồi lâu nói chẵng ra lời, bèn nghĩ rằng:
- Đông Tề binh cường mã tráng, còn nước ta thì địa tích dân bần, nay vua Tề biểu ta phải mỗi năm triều cống một lần, những ba ngàn lương hướng, nhưng mà ta ba năm chưa tấn cống lần nào, nếu tính gộp gần đầy một muôn chẵn, bây giờ biết phương kế chi cho khỏi Tề hưng binh gia phạt.
Long Vương thấy thơ thì buồn rầu, nghĩ chưa ra chước, bỗng có một vị đại thần bước ra tâu rằng: - Xin Thiên tử chớ lo, cho hao tổn mình rồng.
Vua Long Vương xem lại, thì ra người ấy là Lạn Tương Như, làm chức thừa tướng. Triệu Vưong hỏi:
- Thừa tướng có kế gì lo cho trẫm an nhà lợi nước chăng?
Tương Như bước lên tâu nho nhỏ:
- Tôi có một chước lấy Lâm Tri Tề như trở bàn tay, vì Tuyên Vương là một người mê đắm rượu trà, bây giờ ta phải dùng mỹ nhân kế, trước hại cho được Chung Vô Diệm tiệt rồi, sau nữa Yến Anh với Tiết Côn. Khó chi trừ không dứt mối, chừng đó ta sẽ hưng binh gia phạt, coi có phải dễ như trở bàn tay chăng?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-vo-diem/1182171/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.