Khi Nguyên soái truyền lịnh dồn binh lại rồi, tức thì sửa soạn thương giáp vừa muốn lên ngựa, Tôn Long khi ấy thưa với cha mình rằng:
- Sá chi loài tiểu khấu, mà nghiêm phụ phải chịu nhọc nhằn, xin để cho con hiến đầu công, xin phụ thân nhậm lời hạ lịnh.
Tôn Nguyên soái nói:
- Con đã quyết chí, cha cũng bằng lòng, nếu ra giao phong thì con phải cho cẩn thận, trận đầu mà sơ thất, ắt chẳng phải điềm lành, con khá tua phấn chí bình sanh, mới rạng danh hào kiệt.
Tôn Long cúi đầu vâng lịnh, liền nai nịt hẳn hoi, cầm thương lên ngựalướt tới trận dồ. Tướng lâu la xem thấy có một viên thiếu niên ra trận, bèn hét lớn và nói rằng:
- Thàng nhỏ mà lớn mật, dám đem thịt nạp miệng hùm, hãy xưng tên họ ngươi, cho biết tài sức mổ.
Tôn Long vừa cười vừa nói rằng:
- Vậy chớ ngươi ở đây không hay nghe nói danh ta sao? Dòng Tôn Võ vang danh thiên hạ, phụ thân ta là Phò mã Yên vương, Tiên phong ấy Tôn Long là tao đấy. Còn ngươi tên họ gì? Hãy nói cho ta biết?
Tướng lâu la đáp lại:
- Nhĩ Long san tụ nghĩa, Cao Nguyên Võ là ta.
Tôn Long nói:
- Vậy thì ngươi mau xuống ngựa đầu hàng, cho khỏi nhọc công ta ra sức.
Nguyên Võ nghe nói cười ngất và lại nói rằng:
- Thằng nhỏ! Mày điên sao vậy?Mày hãy coi cây Tuyên Hoa Phủ của tao đây.
Nói rồi hươi búa tới chém nhầu, Tôn Long cũng đưa thương ra đỡ; một thương một búa, cũng như con cọp giỡn với rồng, đánh thôi bụi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chung-vo-diem/1182191/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.