Như tôi kể, những lời của Megan Barnard với giọng điệu gọn gàng, dứt khoát khiến tôi giật mình.
Tuy nhiên, Poirot chỉ lặng lẽ gật đầu.
“A la bonne heure. [1] Cô rất thông minh”.
Megan Barnard nói vẫn với giọng điệu khách quan:
“Tôi cực kỳ thích Betty. Nhưng thích em đến mấy thì tôi vẫn nhìn ra em là một con bé đại ngốc và tôi đã nói thẳng với em vài lần! Chị em là vậy”.
“Thế cô ấy có nghe lời khuyên của cô không?”
“Chắc là không”, Megan trả lời vẻ hoài nghi.
“Cô có thể nói rõ hơn được không?”
Cô gái ngập ngừng vài phút. Poirot mỉm cười nói:
“Tôi sẽ gợi ý cho cô. Tôi nghe cô nói chuyện với Hastings. Rằng em gái cô thông minh, vui vẻ và không có bạn trai. Có vẻ như hơi trái với thực tế, đúng không nào?”
Megan chậm rãi trả lời:
“Betty không làm gì xấu cả. Tôi muốn ông hiểu thế. Con bé lúc nào cũng thẳng thắn. Em không phải loại con gái thích tiệc tùng cuối tuần. Không phải kiểu ấy. Nhưng em thích được đưa đi chơi và khiêu vũ và thích được tán tỉnh, tâng bốc, đại loại thế”.
“Cô ấy xinh xắn lắm - đúng không?”
Câu hỏi này tôi đã nghe đến lần thứ ba mới nhận được câu trả lời thích đáng.
Megan tuột xuống khỏi bàn bước đến cái va-li, mở va-li ra và lấy gì đó đưa cho Poirot.
Trong khung ảnh bằng da là hình bán thân của một cô gái tóc vàng đang mỉm cười. Rõ ràng cô ấy mới uốn tóc và đầu tóc vẫn còn xoăn tít. Nụ cười lém lỉnh và hơi gượng gạo. Dĩ nhiên đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuoi-an-mang-a-b-c/1897625/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.