Hoàng hậu dùng ngón tay đẩy trán ta, nhìn ta với vẻ mặt bất lực: "Nực cười."
"Nữ nhi nhà họ Phó chúng ta tuyệt đối không có hai chữ hòa ly trong từ điển."
Ta nhăn mặt, bĩu môi, nhận lấy chén thuốc từ tay Hoàng hậu.
Chẳng lẽ người muốn ta đầu độc phu quân?
Cũng không phải là không được.
Ta vừa đi vừa lẩm bẩm, bước ra khỏi chính điện, l.i.ế.m láp miếng giò heo pha lê vừa mới "thó" được từ Vị Ương cung.
"Bốp!" Một viên trân châu nạm vàng rơi trúng đầu ta.
"Thái tử phi, lại bị bắt nạt rồi sao?"
Lục hoàng tử Thẩm Phù Thần từ trên cây hòe cổ thụ nhảy xuống, đưa cây ná cao su nạm vàng ngọc cho ta, đồng thời không ngừng khoe khoang "thú cưng quý hiếm" trên người hắn.
"Ngươi có thể tránh xa ta một chút được không? Tránh hiềm nghi!"
Ta lùi về sau một bước, Thẩm Phù Thần là con trai độc nhất của Hoàng hậu, suốt ngày bám theo sau ta, phiền phức muốn chết.
Cẩm Hân
Trên người hắn toát ra vẻ thiếu niên ngây ngô, pha chút tinh nghịch, cộng thêm đôi mắt đào hoa hút hồn khiến biết bao cô nương say đắm, là công tử phong lưu nổi tiếng kinh thành.
Vậy mà hắn chẳng hề hay biết, vẫn thò cổ qua, lẩm bẩm: "Phó Chưởng Châu, nếu không phải do ngoài ý muốn, mẫu hậu đã gả ngươi cho ta rồi."
Oái oăm thay, câu nói này lại lọt vào tai Thẩm Nghiễn Chu và Từ Chỉ Quân đi ngang qua, Thẩm Nghiễn Chu sa sầm mặt mày, ôm chặt Từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-chau/2755469/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.