Trần Đan, hắn không cần biết hắn đang bị quay mòng mòng như thế nào trong lần theo chân Văn lão mà cũng không phải Văn lão đến Tiêu Thiên Tông. Hắn chỉ luôn biết và nhớ rõ rằng, hắn vẫn đang tỉnh táo, hắn biết mình là ai, hắn muốn làm gì, và hắn đang ở trong tình huống nào.
Văn lão hay Tiêu Thiên Tông, mối quan hệ giữa họ ra sao, âm mưu thế nào với nhau, hắn chẳng hề quan tâm.
Thứ hắn quan tâm là khi hắn đến Tiêu Thiên Tông, hắn đã mất đi Trân Trân, báu vật của hắn. Bản thân hắn cũng suýt nữa bỏ mạng. Hắn phải đáp trả lại những gì hắn đã hứng chịu.
Nhìn chung, Văn lão biến hắn thành một miếng mồi, gián tiếp khiến hắn mất Trân Trân vì chính lão là người dụ hắn đến Tiêu Thiên Tông cho âm mưu của lão, nhưng hắn có thể bỏ qua vì lão đã cho hắn thứ hắn luôn khao khát. Còn Tiêu Thiên Tông, chúng không những cướp mất Trân Trân của hắn, đe dọa tính mạng hắn, mà người nữ nhân vừa rồi còn muốn lừa gạt hắn, để hắn trở thành miếng thịt nhỏ của ả. Cho nên chúng nhất định phải trả giá.
Cái gì mà sẽ giúp hắn đoạt lại Trân Trân? Buồn cười. Khi đoạt về rồi, Trân Trân còn nhận ra hắn sao? Bản thân Trân Trân chẳng lẽ không bị chúng tẩy não khi bị mang đi?
Con mẹ nó, ả ta rõ ràng đã cố tình giấu giếm điều này, không hề nhắc đến việc Trân Trân có khả năng cao đã bị xóa ký ức về hắn hoặc toàn bộ, gồm luôn cả Mao gia, gia đình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-khong-tu-chan/186980/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.