Ngày thứ hai, lấy lý do đi mua giấy bút cho Yểu Nương, ta đi tới thư phòng mà Thi Lương hay tới.
Theo lệ thường, khoảng chừng một nén nhang nữa hắn sẽ đến nơi này.
Ta kiên nhẫn chờ đợi, trong chớp mắt Thi Lương bước vào cửa, vừa lúc nghiêng đầu, hướng nửa mặt không có tì vết về phía hắn.
Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh diễm.
Ta vén tóc, cúi đầu, vô cùng chuyên chú mà đọc sách trong tay.
Hắn thân thiện tiến đến bên cạnh ta, ta nhăn mày, xoay lưng mảnh khảnh về phía hắn.
Từ hướng của Thi Lương, vừa lúc có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng tinh nhắn nhụi của ta.
“Vị nương tử này đang xem lan ngữ ư?”
Hắn nhìn thoáng qua thăm dò, há mồm ngâm ra vài câu danh ngôn liên quan tới hoa lan.
Lúc đầu, ta rất lạnh nhạt, nhưng thái độ của hắn lại nhiệt tình, tìm ra rất nhiều chủ đề.
Ngữ khí của ta dần dần nhẹ nhàng hơn, bắt chuyện với hắn về thi văn.
“Hôm nay ta nổi hứng thú, muốn làm một bài lan phú. Nhưng viết được một nửa rồi bắt đầu mê mang.”
“Bởi vậy mới nghĩ đến thư phòng xem sách của tổ tiên.”
Ta lấy ra nửa phần bài lan phú từ trong tay áo ra, đưa cho hắn.
Hắn không để ý mà nhìn vài lần, đột nhiên trợn to đôi mắt.
Lại tiếp tục nhìn xuống, hơi thở của hắn cũng ngày càng nặng nề.
“Đây, là nương tử viết ư?”
“Đúng vậy.” Ta nghiêng đầu, không có cảnh giác mà trả lời.
“Khi còn bé đã đọc chút sách, những thứ viết ra cũng không biết là tốt hay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-menh-nu-cuu-nhai-thap-that-lo/2751350/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.