🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày thứ hai, lấy lý do đi mua giấy bút cho Yểu Nương, ta đi tới thư phòng mà Thi Lương hay tới.

Theo lệ thường, khoảng chừng một nén nhang nữa hắn sẽ đến nơi này.

Ta kiên nhẫn chờ đợi, trong chớp mắt Thi Lương bước vào cửa, vừa lúc nghiêng đầu, hướng nửa mặt không có tì vết về phía hắn.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh diễm.

Ta vén tóc, cúi đầu, vô cùng chuyên chú mà đọc sách trong tay.

Hắn thân thiện tiến đến bên cạnh ta, ta nhăn mày, xoay lưng mảnh khảnh về phía hắn.

Từ hướng của Thi Lương, vừa lúc có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng tinh nhắn nhụi của ta.

“Vị nương tử này đang xem lan ngữ ư?”

Hắn nhìn thoáng qua thăm dò, há mồm ngâm ra vài câu danh ngôn liên quan tới hoa lan.

Lúc đầu, ta rất lạnh nhạt, nhưng thái độ của hắn lại nhiệt tình, tìm ra rất nhiều chủ đề.

Ngữ khí của ta dần dần nhẹ nhàng hơn, bắt chuyện với hắn về thi văn.

“Hôm nay ta nổi hứng thú, muốn làm một bài lan phú. Nhưng viết được một nửa rồi bắt đầu mê mang.”

“Bởi vậy mới nghĩ đến thư phòng xem sách của tổ tiên.”

Ta lấy ra nửa phần bài lan phú từ trong tay áo ra, đưa cho hắn.

Hắn không để ý mà nhìn vài lần, đột nhiên trợn to đôi mắt.

Lại tiếp tục nhìn xuống, hơi thở của hắn cũng ngày càng nặng nề.

“Đây, là nương tử viết ư?”

“Đúng vậy.” Ta nghiêng đầu, không có cảnh giác mà trả lời.

“Khi còn bé đã đọc chút sách, những thứ viết ra cũng không biết là tốt hay xấu, hiện giờ không có ai dạy dỗ, nên mới thường viết chơi.”

Khi nói chuyện, toàn bộ tình cảnh của ta đều thể hiện rõ ràng.

Khi cái mụn ruồi to đùng kia chạm vào mắt hắn, hắn không khỏi lui về phía sau một bước, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét và kinh ngạc.

Một lúc sau, trên mặt Thi Lương mới giữ lại được cảm xúc, miễn cưỡng cười cười, lưu luyến không rời mà trả lại trang giấy cho ta.

Vừa há mồm ra lại là nói ra đủ loại khuyết điểm của nửa bài phú này.

“Nói có sách mách có chứng tất nhiên là tốt rồi, nhưng những điển cố này lại quá tầm thường, không khỏi rơi vào khuôn sáo cũ…”

“Ẩn dụ chỗ này không được thoả đáng lắm, động chạm vào một vị quý nhân thời kỳ tiên hoàng…”

Hắn nói đông nói tây nửa ngày, cuối cùng mới dùng lời lẽ chính nghĩa mà tỏ vẻ, không đành lòng để hạt giống tốt bị lạc lối.

Hy vọng là sau khi ta viết xong nửa bài còn lại sẽ định ngày hẹn một lần, hắn cần phải xem cẩn thận toàn bộ bài phú mới có thể chữa cho ta.

“Được rồi!” Ta dịu dàng nói: “Ta tên là A Nhàn, nếu lang quân muốn tìm ta, vậy thì tới Xuân Trú Lâu đi!”

Nói xong, ta mang theo sách đi tính tiền, không lưu luyến chút nào mà xoay người rời đi.

*

Có tâm mà vô tâm, không mấy ngày sau, Thi Lương không kìm nén được mà tìm tới ta.

Ta đưa một ít tuỳ bút trước kia viết cho hắn xem, trong mắt hắn liên tục hắn sáng lên một tia kỳ dị, lại ra vẻ do dự mà hỏi ta:

“Nhân Nương cùng với Yểu Nương đều có danh tài nữ, ngươi đã là nha đầu của bọn họ, những thơ văn đó của bọn họ…”

Ta lộ ra vẻ ảm đạm thương tâm, cúi đầu nói: “Bọn họ là chủ nhân của ta, nghĩ muốn cái gì, ta còn có thể không cho sao?”

Hắn lập tức biến thành dáng vẻ đầy căm phẫn.

“Đám kỹ nữ đó, trộm người khác để nổi danh, thật là đáng giận! Nghe nói Nhân Nương kia đã chết, như thế có nghĩa là do ngày thường làm việc không tốt mà ra.”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, có lẽ phải vỗ tay vì da mặt của hắn.

Trong miệng lại nói: “Còn chưa có bao giờ có người nói như vậy với nô.”

“Bọn họ là hoa khôi tuyệt sắc, ta chỉ là tì nữ vô danh, bọn họ nhất định là tốt đẹp, còn ta chỉ là một kẻ đầy miệng dối trá.”

Lời nói đến đây, ta xấu hổ e lệ ngẩng đầu, trong mắt tất cả là cảm xúc tràn trề chan chứa: “Lang quân thật sự là tri kỷ của nô.”

Uy lực của mụn ruồi kia quá mạnh mẽ, hắn không khỏi gian nan mà quay mặt đi.

Nhưng tay lại bắt lấy tay ta, “Nhàn Nương, mấy năm qua nàng sống không dễ dàng, ta vô cùng thương tiếc.”

*

Không tới mấy ngày sau, Thi Lương dùng một bài lan phú nổi bật vô cùng ở hội thơ.

Mọi người vô cùng kinh ngạc khi nghị luận về hắn, hắn lại là một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, mới làm thêm vài bài văn thơ nổi bật.

Những công tử nhà giàu ngày xưa khinh thường Thi Lương vây quanh bên người hắn xưng huynh gọi đệ, cầu xin hắn chỉ điểm.

Hiện giờ mực mà lang quân dùng, đều là mực Tùng Yên hai lượng bạc một khối.

Trong khoảng thời gian này, hắn vội vàng tới Xuân Trú Lâu, vừa thấy mặt đã hỏi ta có văn chương gì mới.

Ta ấm ức mà nhìn hắn: “Thi Lang nói là muốn cưới ta vào cửa, ta ngày ngày nhớ thương chuyện này, thơ văn gì đó ta làm gì có tâm tư mà làm.”

Trên mặt hắn cứng đồ, “Không phải là ta không muốn, Nhàn Nương, tình cảm của ta đối với nàng, nàng không hiểu sao?”

“Chỉ là hiện giờ ta chỉ có bốn bức tường, hai tay trống trơn, lấy cái gì để cưới nàng?”

“Ta một mình chịu khổ thì thôi đi, nhưng nàng trong lòng ta là nữ nhân tốt nhất, sao ta có thể để nàng phải ấm ức được chứ!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.