Trong không gian chật chội bị bịt kín yên tĩnh không một chút thanh âm, phân không rõ là ngày hay đêm. Có lẽ giờ này đã vào đêm, ánh trăng đã muốn chiếu lên những sinh mệnh tồn tại trên thế gian này, thế nhưng không thể đến được bên cạnh cô. Ở một góc sạch sẽ của trại tạm giam có một thân ảnh thu nhỏ, cô nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, cả người bị mồ hôi tẩm ướt, trên trán từng giọt từng giọt rơi xuống cánh tay, thế nhưng một chút cảm giác cô cũng không thể cảm nhận được.
Không ai biết được sợ hãi giờ khắc này của cô, giống như rơi vào hắc ám khôn cùng, chung quanh đều là lửa lớn, ngọn lửa rất nhanh đã vây đến người cô, cả người cô run rẩy, tựa hồ không có chút dũng khí giãy dụa như năm đó. Luôn nói cô là Dạ Kiêu đi trong bóng đêm, thế nhưng có ai biết được chướng ngại mà nhiều năm nay cô không có cách nào vượt qua được. Có lẽ chính cô mới là người sợ hãi bóng tối nhất.
Năm đó bị nhốt trong căn nhà nhỏ giữa biển lửa đã khiến cô từ đó về sau luôn sợ hãi ở trong nơi có không gian nhỏ hẹp. Không ai biết đường đường là Dạ Kiêu lại có chứng sợ hãi không gian hẹp, đây cũng là nguyên nhân mỗi lần ngồi xe cô đều mở cửa sổ. Cô có thể miễn cưỡng chịu đựng không gian của xe ô tô, thế nhưng luôn e ngại đi thang máy, lại càng không nói đến sợ hãi lúc này khi ở trong trại tạm giam.
"Kiêu tỷ, chị có nghe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-on/250386/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.