Mưa rơi trên mái hiên bắn lên những giọt nước trong suốt li ti, ở trong không trung phá lệ xinh đẹp, chân trời buổi chiểu một đường uốn lượn phản chiếu những vũng nước trên mặt đất, lóe lên hào quang. Bỗng nhiên một trận tiếng bước chân có tiết tấu chỉnh tề vang lên, đạp trên mặt nước, đánh vỡ thời khắc yên tĩnh lúc này, cùng lúc đó cảnh cửa sắt của ngục giam chậm rãi nặng nề mở ra.
Một chiếc xe áp giải phạm nhân tiến vào bên trong, xe dừng lại, trên xe đi xuống vài người. Bọn họ mặc quần áo phạm nhân màu vàng, còng tay kiên cố khóa trụ hai tay. Cước bộ của họ có chút trầm nặng, biểu tình trên mặt u buồn, còn chưa chính thức tiến nhập ngục giam mà họ đã quay đầu dùng ánh mắt mong chờ nhìn cổng nhà giam. Trong số họ chỉ có một người bình thản như nước, nhìn không ra đau thương, bên trong lộ ra tầng băng lãnh sâu thẳm. Ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn ngắm trời chiều sắp tàn, ánh mặt trời còn sót lại chiếu lên gương mặt của cô, tái nhợt mà tuyệt mỹ. Dung mạo xinh đẹp ấy có chút không tương xứng với một nơi như thế này, cho nên khi cô tiến vào thì một trận trầm trồ nổi lên.
Dạ Kiêu, nhân vật truyền kì của thành phố A, là người phụ nữ khiến người ta vừa nghe tên đã không rét mà run. Truyền thuyết cùng quá khứ của cô được lưu truyền trong hai giới hắc bạch, thế nhưng lần này vì đắc tội với thế lực quá lớn mà bị phán ngồi tù. Ai cũng nghĩ đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-on/250394/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.