Phủ trên cáng là một tầng vải bố trắng, tiên sinh ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, bên cạnh là hai vệ sĩ đang đứng, hắn đẩy đẩy kính mắt, đứng dậy đi quanh cáng một vòng, sau đó ngồi xổm xuống.
Hắn xốc vải bố lên, nhìn thấy Đại Sơn trừng lớn hai mắt cùng với vết đạn đã khô máu trên trán, hắn nhíu nhíu lông mày, sau đó nhắm hai mắt, buông tấm vải xuống, lấy khăn lau lau tay, cuối cùng đi về nhìn đống giấy nợ ở sòng bạc được đặt trên bàn.
"Thứ không có tiền đồ!". Lương Thiên gằn giận một câu rồi xua xua tay, không muốn nhìn thấy thứ ghê tởm đó nữa, thủ hạ liền nâng cáng ra ngoài.
Lương Thiên hít hít cái mũi, nâng tách trà uống một ngụm nhuận họng, nói: "Dám động đến người của ta, sòng bạc này còn có thể giữ sao?". Hắn biết rõ tính tình của Đại Sơn, cũng biết hắn mê cờ bạc, chỉ là lần này đánh lớn nên không dám lấy tiền của hắn, đi vay tiền thì gặp rắc rối, phản kháng cuối cùng lại rơi vào kết quả này.
Cường long không áp được rắn độc, tên mãng phu này, Lương Thiên ngẫm lại cảm thấy hắn là người không chịu thua kém, đồng dạng cũng hiểu được uy nghiêm của mình đã bị xâm phạm. Cho dù người không biết thì không có tội, cũng chẳng sợ là Đại Sơn đuối lí trước, thì người của hắn cũng không phải để ai muốn giết liền có thể giết. Nghiêm Văn Khâm cực kì thông minh, tiên sinh biết rõ tính tình của nàng, đã an bài tốt mọi thứ mới có thể xuất hiện ở nơi này.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-on/250469/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.