Nước chảy ào ào rơi trên bàn tay có chút lạnh lẽo, máu trên tay chậm rãi bị nước pha loãng, cọ rửa từng chút một, Nghiêm Văn Huy chậm rãi ma sát tay mình, mãi cho đến khi trên tay không còn chút máu nào. Trong bồn rửa tay là một mảng màu đỏ, Nghiêm Văn Huy bỗng nhiên cảm thấy một trận ghê tởm, che miệng, cúi người bắt đầu nôn khan.
Một mạng người cứ như vậy mất đi trong tay nàng, sinh mệnh là cỡ nào ngắn ngủi và yếu ớt, người bức chết Tiểu Đường là người nhà của nàng, cũng là do chính hắn lựa chọn. Thế gian này, trừ bỏ sinh tử thì còn cái gì quan trọng hơn. Người, từ nhỏ trần như nhộng, chạy trên bụi đất, danh lợi, quyền lực thì dùng làm cái gì? Con người một khi động lòng thì không kiêng nể gì mà tiêu phí sinh mệnh của mình, sinh thời chỉ muốn truy đuổi những phồn hoa hư danh, cuối cùng thì vẫn là người phàm, trốn không khỏi dục vọng chiếm hữu.
Thế gia quý tộc thì như thế nào, chính nghĩa lẫm nhiên chẳng qua chỉ là để người ngoài nhìn vào, Nghiêm gia, phụ thân của mình, những đao phủ chỉ biết nghe lệnh, bất quá chỉ là một ổ rắn chuột mà thôi. Nghiêm Văn Huy tự giễu sờ sờ bụng của mình, một cái nhà như thế thì cần hậu nhân để làm gì? Cứ không ngừng truy đuổi rồi giờ nhìn lại thứ gì cũng không có, nàng thầm nghĩ muốn đứa nhỏ của mình trải qua cuộc sống bình thường là được, không cần phải giẫm lên vết xe đổ của người đi trước.
Nàng rất muốn biết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-on/250484/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.