Trong phòng Cầu Thất nương.
“Cô nương, không đập được, nghiên mực Tùng Mặc Sơn đáng giá mười lạng!”
“Cô nương, không đập được, bình sứ Cảnh trấn Minh lan sau này còn phải trả lại cho khố phòng!”
“Cô nương, không đập được, trâm mẫu đơn là phu nhân ban thưởng!”
“Cô nương, không được…”
Cũng may giọng nói cố ý đè thấp, nếu không để cho người ta nghe thấy, sao có thể không nghĩ: tức giận muốn đập vỡ đồ đạc cũng không thể theo ý, tiểu thư này thật là ủy khuất.
“Buồn cười, sao có thể như thế được!” Cầu Thất nương cuối cùng cầm cái gối trúc, quăng mạnh xuống đất, còn liều mạng dẫm lên hai cái, lại như bị đau lảo đảo về phía sau, may mà có nha hoàn Tảo Xuân bên cạnh đỡ lấy.
“Cô nương, ngài đừng tức giận, không đáng.” Tảo Xuân sợ hãi, muốn buông tay ra, lại không dám.
“Tại sao không đáng? Ngươi nói xem.” Cầu Thất nương tức giận trừng mắt nhìn Tảo Xuân.
Tảo Xuân chỉ thuận miệng nói, giương miệng nửa ngày cũng không đáp lại được một tiếng, lại bị Cầu Thất nương véo một cái, đau đến nỗi hốc mắt ngập nước.
“Dám khóc sẽ bắt ngươi quỳ đá phiến một ngày.” Cầu Thất nương hôm nay thực sự tức giận.
Có thể không tức giận sao? Rõ ràng là nàng đến thị uy với Cầu Tam nương, lại biến thành Cầu Tam nương khoe khoang với nàng.
“Cô nương…” Cố gắng nén nước mắt, Tảo Xuân từ trong đau đớn rốt cục nói câu an ủi, “Làm gì phải so đo với Tam Cô nương? Đợi Kính Vương phủ cầu hôn với phu nhân, cô nương đường đường chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-su/180954/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.