Kể một câu chuyện xưa có thật, sau đó tùy tiện nói thêm vài câu, đã khen nàng là mồm miệng khéo léo? Giờ Mặc Tử đã biết lời đồn thổi được sinh ra như thế nào!
Nàng cảm thấy tự coi nhẹ bản thân là chuyện tất yếu, “Phu nhân quá khen, Mặc Tử chỉ là một nha đầu bình thường mà thôi.”
Vệ thị cười cười, nghe thấy tiếng đàn, liền hỏi, “Là cô nương nhà ngươi đang gảy đàn sao?”
“Đúng vậy.” Mặc Tử ước gì Vệ thị có thể dời đi sự chú ý.
Vệ thị yên lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng gật đầu, “Nhị Lang, ngươi từng nghe qua tiếng đàn tốt nhất trên kinh thành, đem cả hai so sánh, cảm thấy thế nào?”
Nhị Lang cản bản không chú ý lắm, chỉ nhìn non sông tươi đẹp, đợi Vệ thị hỏi hắn, mới ngưng thần nghe đàn, ánh mắt hơi thu lại, vẻ mặt hình như có chút bất ngờ, trả lời: “Yên tĩnh hòa nhã, có thể so sánh hơn thua được.”
“Nàng không giống người bình thường, thích động không thích tĩnh, ta mới đầu còn cho rằng nàng cũng giống những nữ tử bình thường khác, tiếng đàn cũng sẽ mất đi sự chân thành, vẫn là như thế này mới tốt. Có điều, được ngươi đánh giá cao như thế, hẳn là không tệ.” Vệ thị cười cười nói.
Mặc Tử nghe được những lời này, cảm thấy chiêu gợi ý Bạch Hà giúp Cầu Tam nương bộc lộ tính tình chân thật quả nhiên là dùng đúng. Hơn nữa, ngữ điệu của vị Nhị Lang kia biến hóa không lớn, chắc là không nhận ra nàng. Xem ra, hoá trang quả thật có thể đánh lừa được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-su/180956/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.