Đám người quần áo tả tơi, khuôn mặt đau khổ, từ ông lão tám mươi đến đưa nhỏ mới sinh còn đang nỉ non khóc, từ nam tử gầy trơ xương đến nữ tử yếu ớt không đứng thẳng nổi, từng đoàn người dày đặc đứng kín hai bờ sông Lộc trấn.
Nhưng trong quần thể những người tha hương này, nhìn thấy thường xuyên nhất không phải gánh nặng hành lý, mà là hoa.
Không sai, là hoa tươi, đủ mọi loại hoa tươi.
Bạch Trà, Hồng Phượng Tiên, Hoa Đào tháng ba, Hoa Lê tháng tư, Hướng Nhật cúc vàng tươi, Đỗ Quyên tím biếc, đủ loại hoa tươi của ngày xuân được đựng trên chiếc giỏ đeo trên lưng bọn họ.
Nhưng Mặc Tử nhìn kỹ, phát hiện ra hơn nửa hoa đã úa tàn, cánh hoa khô vàng, yếu ớt bám lại trên đài hoa. Lại nhìn trên mặt đất, tầng tầng cánh hoa bị dẫm nát trong bùn đất, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra màu sắc. Những người ở hai bên bờ sông này không phải là người đến đầu tiên, khả năng cũng không phải những người cuối cùng.
“Trời ơi, những người này từ nơi nào đến vậy?” Đại Chu thái bình thịnh thế đã lâu, cho dù trước kia Bạch Hà từng theo Cầu Tam nương đi lại ở bên ngoài, cũng chưa từng gặp qua nhiều gương mặt thống khổ như vậy.
“Có lẽ là dân chạy nạn từ Ngọc Lăng.” Nghe được chuyện Ngả Liên chết, Mặc Tử có thể tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng khi nói ra mấy chữ này, bi ai lại từ trong lòng trào lên.
“Dân chạy nạn?” Bạch Hà kinh ngạc nhìn những người kia, “Ngọc Lăng thật sự đã mất nước sao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-su/2312252/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.