Đêm của hai ngày sau, thuyền Vĩnh Phúc đã tiến vào nội cảnh Lạc Châu, sáng sớm ngày mai có thể đến bến tàu.
Trong khoang thuyền chỉ có vài người Tiêu Nhị Lang.
Thạch Lỗi vạch một cái lỗ nhỏ trên mành cửa nhìn ra ngoài, miệng thì thầm oán giận, “Các ngươi thật an tâm, để cho họ Nguyên kia ở bên ngoài thuận gió hóng mát.”
“Có gì phải lo lắng? Sông rộng như vậy, hắn thật sự có thể nhảy xuống sông sao?” Trọng An phe phẩy quạt giấy. Trước mặt người khác hắn không dùng quạt, bởi vì trên mặt quạt có tên họ của hắn, tránh cho rơi vào mắt người có tâm.
“Cái đó cũng chưa biết chừng. Các ngươi đừng quên, tiểu tử họ Mặc kia đứng về phía hắn. Bọn họ không phải còn có loại thuyền nhỏ kì dị? Có thể chìm dưới nước, không phát ra chút động tĩnh nào, tốc độ nhanh chốc lát đã không thấy tăm hơi. Đến lúc đó, chúng ta đuổi theo như thế nào?” Thạch Lỗi cũng không phải không quan tâm, đối với thuyền kia cũng ngạc nhiên vô cùng.
“Thuyền nhỏ kia đã để lại ở bãi cỏ lau.” Trọng An chắc chắc nói.
“Làm sao mà ngươi biết?” Tiêu Nhị Lang nhìn ngọn đèn yếu ớt trên bàn, biểu tình trên mặt lúc sáng lúc tối.
“Ta vụng trộm hỏi lão Quan, hắn nói với ta như vậy. Ta thấy trong đám bọn họ chỉ có lão Quan còn nói vài lời thật, những người khác ——” Trọng An thấy Thạch Lỗi dường như lại sắp tức giận, liền cắt đi nửa câu sau, “Hơn nữa, bọn họ không đem thuyền để lại nơi đó, còn có thể làm gì.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-su/2312275/quyen-1-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.