Mọi người giải tán, Chân Chu cũng về phòng, ngồi một mình trên giường, nhìn lên bức di ảnh treo trên tường kia.
Di ảnh chắc là được cắt từ bức ảnh chụp chung nào đó, sau đó được phóng đại, tuy là hơi mờ nhưng cách một khung cánh thủy tinh, đường nét của thiếu niên 15, 16 tuổi vẫn đẹp như vậy, đôi mắt sáng rực rỡ.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt của thiếu niên trong khung kính, cặp mắt đối diện kia cũng nhìn cô chằm chằm.
Khi Chân Chu đang suy nghĩ, bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã, mẹ Đinh chạy tới, bảo nha hoàn gỡ di ảnh xuống, kể cả bài vị và đồ đạc trên bàn thờ, đồ tang trong tủ quần áo của Tiết Hồng Tiên, mang tất cả ra ngoài, nghe mẹ Đinh bảo lập tức phải đốt hết những thứ này để trừ xui, ngày mai còn mời cả hòa thượng tới nhà làm lễ cúng, sau đó lại bảo nha hoàn đổi hết tấn cả ga giường và màn thành những màu sắc tưới sáng, đồ đạc trong phòng cũng được mang hết ra, sửa sang căn phòng để nó trở nên rực rỡ, trước khi đi, đôi mắt của mẹ Đinh vẫn chưa yên tâm, soi khắp phòng một lần, bảo đảm tất cả những thứ trong phòng không dính tang nữa mới đi.
Cuối cùng, chỉ còn mình Chân Chu ở trong phòng.
Mẹ Đinh nhìn Chân Chu, không nói gì, quay đầu đi.
Tiếng bước chân dần biến mất, trong phòng yên tĩnh lại, Tiểu Liên cũng không biết đã đi đâu, trong tiểu viện yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở của Chân Chu.
Chân Chu chậm rãi đi tới bàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-thuong-kieu/990180/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.