Hứa Mộng Du mím môi, lặng lẽ đi theo.
Nhưng hôm nay, Hạ Tư Lê không bôi thuốc cho cậu trong xe RV như thường lệ. Thay vào đó, anh mang thuốc xuống và dẫn cậu đến một nơi xa tầm mắt máy quay.
【KHÔNG! ! !】
【Tại sao lại không cho chúng tôi xem?】
【Chúng tôi không cần nhìn, chỉ cần nghe thôi! Không thể làm như hôm qua sao? Sao không vào xe RV mà lại ra ngoài?】
【Nam 5, anh không còn yêu chúng tôi nữa sao?】
【Tôi thấy rồi! Tôi thấy một cái bóng nhỏ của hai người!】
【Xa quá! Tôi cần một chiếc kính lúp!】
Hứa Mộng Du cũng cảm thấy kỳ lạ, liền hỏi:
"Sao lại ra đây?"
Hạ Tư Lê không trả lời, chỉ bình thản nói:
"Ngồi xuống."
Hứa Mộng Du ngồi xuống ghế dài, theo thói quen kéo ống quần lên, để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn.
Hạ Tư Lê ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng bảo:
"Nâng chân lên."
Hứa Mộng Du nghe lời nhấc chân phải lên, nhưng lại không biết nên đặt ở đâu. Chiếc ghế khá rộng, nhưng cả hai mỗi người đã chiếm một nửa, chẳng còn chỗ nào thích hợp để đặt chân nữa.
"Đặt lên đùi tôi." Hạ Tư Lê nói.
"Hả?"
Anh lặp lại, giọng điềm nhiên:
"Đặt chân lên đây."
Hứa Mộng Du do dự một chút rồi rụt rè đặt chân lên đầu gối anh. Làn da trần của cậu áp vào lớp vải mềm của bộ đồ ngủ, cảm nhận rõ ràng xương bánh chè cứng cáp bên dưới.
Hạ Tư Lê mở nắp bình rượu thuốc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-trinh-hen-ho-do-vo-nhung-lai-khien-trai-thang-do-guc/2697221/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.