"?"
Hứa Mộng Du lập tức căng thẳng, quay đầu nhìn anh:
"Bệnh? Anh sao vậy? Có khó chịu ở đâu không?"
Cậu đưa tay chạm vào trán Hạ Tư Lê, cảm giác hơi nóng nhưng không đến mức sốt cao:
"Anh bị cảm à?"
Hạ Tư Lê gật đầu, giọng khàn khàn:
"Có lẽ vậy."
Hứa Mộng Du vội vàng đỡ anh, lo lắng hỏi:
"Anh thấy không khỏe chỗ nào? Có chóng mặt không? Hay cổ họng đau? Có cần đến bệnh viện không?"
Hạ Tư Lê khẽ dựa vào người cậu, giọng nói mang theo chút yếu ớt, giống như một con mèo nhỏ cọ nhẹ vào cổ cậu:
"Không... Tôi không muốn đến bệnh viện, tôi ghét bệnh viện."
"Vậy thì uống thuốc trước đã. Hình như trong phòng khách có hộp thuốc, để tôi đi xem có thuốc cảm không."
Nhưng khi thấy Hạ Tư Lê vẫn dựa hẳn vào mình, dường như không còn chút sức lực nào, Hứa Mộng Du đành dịu giọng:
"Tôi dìu anh ra ghế sofa ngoài kia, được không?"
"Ừm…"
Cậu chậm rãi dìu Hạ Tư Lê cao lớn ra khỏi bếp. Nhân viên đã dọn dẹp sạch sẽ tấm thảm của bữa tiệc tối. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ kính, phủ xuống sàn nhà một lớp sáng xanh mờ ảo, tựa như một dải lụa mềm mại bao trùm không gian tĩnh lặng.
Hứa Mộng Du đỡ Hạ Tư Lê ngồi xuống ghế sofa, nhẹ giọng nói:
"Tôi đi bật đèn."
"Đừng... đừng bật..."
Hạ Tư Lê nắm chặt cổ tay cậu, giọng nói khàn khàn mang theo chút yếu ớt.
"Được rồi, tôi không bật nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuong-trinh-hen-ho-do-vo-nhung-lai-khien-trai-thang-do-guc/2697241/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.