Một giờ sau, cả hai cùng ngồi vào bàn ăn.
Trong lúc dùng bữa, Hứa Mộng Du đột nhiên bật cười. Hạ Tư Lê ngồi đối diện, gương mặt có chút u ám, nghiêm giọng nói:
"Đừng cười."
Hứa Mộng Du nhướng mày, càng cố nhịn cười lại càng buồn cười hơn:
"Sao vậy? Không phải anh định khiến người ta vui vẻ sao?"
Hạ Tư Lê không nói gì, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, sắc mặt trầm xuống.
"Đừng cười nữa. Em cười như vậy làm anh trông như rất yếu vậy."
Nghe thế, Hứa Mộng Du lập tức phá lên cười to hơn:
"Hahahaha, yên tâm đi, em không có nghĩ vậy đâu."
"Ăn cơm đi. Đừng cười nữa."
Hạ Tư Lê buồn bực cắn một miếng cơm.
"Rồi, rồi, em nhịn đây."
Hứa Mộng Du cúi đầu, cố gắng kiềm chế nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy ý cười tinh nghịch.
Nguyên nhân thất bại của hai người vừa rồi phần lớn là do Hạ Tư Lê quá mạnh, cả hai lại không có dùng biện pháp hỗ trợ. Cuối cùng, vì lo lắng sẽ làm cậu bị thương, Hạ Tư Lê đành chủ động dừng lại giữa chừng.
Thấy anh vẫn còn có chút uể oải, Hứa Mộng Du bật cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc anh:
"Đừng nản lòng, vẫn còn lần sau mà."
Hạ Tư Lê lập tức ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, nhưng vẫn giả vờ buồn bực nói:
"Nhỡ đâu em bỏ anh thì sao?"
Hứa Mộng Du bật cười, lắc đầu:
"Sao có thể chứ? Anh nghĩ em là ai?"
Hạ Tư Lê bỗng nghiêng người về phía trước, chậm rãi nói:
"Là vợ anh."
Hứa Mộng Du sửng sốt, rồi bật cười, khẽ đẩy vai anh:
"Đừng có nói linh tinh."
Những ngày tiếp theo, Dilan đang gấp rút chuẩn bị cho đợt ra mắt sản phẩm mới vào quý tới. Là người phát ngôn của công ty, Hứa Mộng Du phải quay rất nhiều quảng cáo, vì vậy khoảng thời gian này cậu thường xuyên đến Dilan.
Hạ Tư Lê dứt khoát bảo cậu đi cùng mình đến công ty. Thế là mỗi sáng họ cùng nhau ra ngoài, tối lại cùng nhau trở về, trông chẳng khác gì một cặp đôi cùng đi làm.
Mỗi khi đến Dilan, cậu đều đi thang máy riêng dành cho CEO để tránh chạm mặt quá nhiều đồng nghiệp. Nhưng khi đến giờ quay phim, cậu không thể né tránh được nữa. Vì mối quan hệ giữa cậu và Hạ Tư Lê đã công khai, đồng nghiệp nào gặp cũng chào bằng một câu đầy trêu chọc:
"Chào phu nhân chủ tịch!"
Mỗi lần nghe thấy câu này, Hứa Mộng Du đều đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm lỗ nẻ mà chui xuống.
Trong giờ nghỉ giải lao, đồng nghiệp cũng thường đến bắt chuyện với cậu.
"Tiểu Du, tôi thích anh lắm! Tôi đã theo dõi hết mấy chương trình hẹn hò của anh và anh Hạ rồi!"
Một người khác hào hứng tiếp lời:
"Anh không biết đâu! Một nửa công ty này đều xem hết đấy! Hồi đó ai cũng phát cuồng lên cả!"
Người kia còn hạ giọng, ra vẻ thần bí:
"Để tôi nói cho anh biết nhé, trong buổi hòa nhạc bên bờ biển của anh, tổng giám đốc Hạ còn huy động cả công ty bỏ phiếu ủng hộ anh nữa kìa!"
"Hả? Thật sao?"
Hứa Mộng Du tròn mắt kinh ngạc.
"Chứ còn gì nữa! Lúc đó anh Hạ còn tuyên bố anh ấy là trai thẳng, nhưng cả công ty đều nghĩ ảnh là gay từ lâu rồi! Mà nói thật nhé, Tiểu Du, anh giỏi thật đấy!"
Một người khác cười hì hì, bổ sung thêm:
"Anh không biết đâu, trong công ty chúng tôi có một anh chàng cũng thích anh Hạ lắm. Mỗi lần anh Hạ đi ngang qua bộ phận của cậu ta, cậu ta toàn lén đi đường vòng để gặp! Từ trước đến nay anh Hạ chưa từng về nước, bọn tôi chỉ nhìn thấy anh ấy qua các cuộc họp video thôi. Nhưng mà trời ạ, anh ấy đẹp trai đến mức không thể tả được luôn ấy! Công ty có rất nhiều người thích anh ấy lắm! Nhưng mà bây giờ thì hết hy vọng rồi!"
Nói đến đây, cả đám đồng nghiệp cười ồ lên, ánh mắt ai cũng lấp lánh vẻ hóng hớt, làm Hứa Mộng Du không biết nên khóc hay nên cười.
"Khi nào hai người kết hôn vậy? Chúng tôi còn đợi để nhận kẹo cưới đấy!"
Nghe câu hỏi này, Hứa Mộng Du thoáng sững người, mặt bất giác nóng lên.
"Kết hôn à..."
Cậu cười gượng, lúng túng đáp:
"Vẫn còn sớm mà."
Sau khi hoàn thành buổi quay, cậu liền đi thẳng đến văn phòng của Hạ Tư Lê. Văn phòng của anh rộng rãi, yên tĩnh, tách biệt hoàn toàn với sự ồn ào bên ngoài. Vì hiếm khi có người ra vào nên mỗi khi đến đây, Hứa Mộng Du đều cảm thấy thoải mái, như thể đây là không gian riêng tư của hai người.
"Quay xong chưa?"
Hạ Tư Lê ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc, mắt vẫn dán vào tài liệu nhưng khi thấy người kia bước vào, anh ngẩng lên liếc nhìn.
Hứa Mộng Du thả người xuống ghế sofa, than thở:
"Xong rồi. Hôm nay chụp ba bộ ảnh cho ba sản phẩm mới, cuối cùng cũng hoàn thành."
Hạ Tư Lê bước tới, ngồi xuống bên cạnh, giọng dịu dàng:
"Mệt không?"
"Mệt chứ. Nếu anh thương em, hay là làm người phát ngôn thay em đi?"
Hạ Tư Lê bật cười, cúi người ấn nhẹ vào lưng cậu:
"Sao em nỡ từ bỏ chứ? Để có được vị trí này đâu dễ dàng."
Ngón tay anh nhẹ nhàng xoa bóp từng huyệt đạo, giọng trầm thấp:
"Nào, để anh xoa bóp cho em."
Hứa Mộng Du khẽ nhắm mắt tận hưởng, chợt bật cười:
"Nếu nhân viên của anh mở cửa vào mà thấy tổng giám đốc của họ đang xoa bóp cho em, anh nghĩ họ sẽ phản ứng thế nào?"
Hạ Tư Lê nhếch môi:
"Thì họ sẽ nghĩ ông chủ của họ yêu vợ đến mức nào thôi. Có gì sai chứ?"
"Được rồi, không có vấn đề gì."
Hứa Mộng Du cười, khẽ lắc đầu.
Hạ Tư Lê tiếp tục ấn vai, dọc theo cổ rồi xuống lưng:
"Thoải mái không?"
Hứa Mộng Du lười biếng đáp:
"Thoải mái lắm. Biểu hiện của Tiểu Hạ rất tốt. Tôi cho cậu thêm một giờ nữa."
"Thêm giờ thì phải trả thêm tiền đấy."
"Không vấn đề. Anh muốn bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, chỉ cần một nụ hôn thôi."
Hạ Tư Lê nghiêng khuôn mặt điển trai lại gần, chờ đợi:
"Hôn nào."
"Ngay trong văn phòng?"
Hứa Mộng Du nhắc nhở.
"Không ai dám vào đâu."
"Không hay đâu. Đây là nơi làm việc của anh, sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này."
Hạ Tư Lê cười nhạt:
"Chỉ là một nụ hôn, đâu có ảnh hưởng gì. Đây gọi là bổ sung năng lượng."
Hứa Mộng Du cúi người hôn anh một chút, rồi nhanh chóng lùi lại:
"Đủ rồi. Mau làm việc đi, đừng lười biếng nữa."
"Anh sẽ làm ngay."
Hạ Tư Lê không nhúc nhích, im lặng một lúc rồi hỏi:
"Tiểu Du, tối nay em có thể về sớm không?"
"Hử? Hôm nay anh không bận sao?"
"Chuyển phát mới của anh... đã đến."
"Chuyển phát nhanh gì?"
Hứa Mộng Du chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ.
Hạ Tư Lê lúng túng:
"Chỉ là... một số thứ chúng ta có thể dùng được."
Nhìn biểu cảm của anh, Hứa Mộng Du lập tức hiểu ra, kinh ngạc hỏi:
"Anh..."
Hạ Tư Lê vùi mặt vào ghế sofa, giọng trầm khàn:
"Em đi làm việc đi!"
"Được rồi, em đi đây."
Hứa Mộng Du đứng dậy trở lại bàn làm việc.
Trong giờ tiếp theo, Hạ Tư Lê làm việc chăm chỉ đến bất thường, như thể đang chạy nước rút trước kỳ thi. Hứa Mộng Du nhìn thấy mà buồn cười, nhưng cũng có chút mong chờ.
Cuối cùng, hôm nay Hạ Tư Lê kết thúc công việc sớm. Cả hai rời công ty trước 5:30, có thể xem là kỷ lục.
Sau khi về nhà, Hạ Tư Lê mang đồ ăn nhanh xuống lầu. Hứa Mộng Du nhìn thoáng qua, anh liền nói:
"Ăn trước đi."
"Ồ? Hôm nay anh không vội à?"
Khuôn mặt Hạ Tư Lê thoáng hiện vẻ nghi hoặc, anh mở cửa, nhướng mày:
"Trông anh đói khát đến thế sao? Em cứ ăn đi, kẻo lát nữa không còn sức."
"Người dùng sức đâu phải là em ."
Hứa Mộng Du nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau bữa ăn, Hứa Mộng Du tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng ngủ.
Trên tủ vẫn còn đặt hộp chuyển phát nhanh mà Hạ Tư Lê đã mua. Nhân lúc anh còn trong phòng tắm, Hứa Mộng Du tò mò cầm lấy nó, dùng kéo cẩn thận mở ra.
"Em đã mở nó rồi à?"
Hạ Tư Lê bước ra từ phòng tắm, vừa lau tóc vừa lên tiếng.
Hứa Mộng Du ngẩng đầu nhìn anh—anh không mặc áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, thân hình rắn rỏi với đường nét cơ bắp rõ ràng.
"Anh... Sao không mặc áo choàng tắm?"
Hạ Tư Lê bước đến, đặt khăn xuống, kéo Hứa Mộng Du lên giường, nhẹ nhàng đè cậu xuống, thì thầm:
"Dù có mặc cũng phải cởi ra thôi, phiền phức lắm."
Hứa Mộng Du vẫn còn cầm hộp trên tay. Khi thấy chữ "bôi trơn", hai má cậu lập tức ửng hồng.
Hạ Tư Lê cúi xuống hôn lên gò má, rồi đến d ái tai, yết hầu, xương quai xanh. Ngón tay anh chậm rãi luồn vào tay Hứa Mộng Du, siết chặt mười ngón, rồi nhẹ nhàng cắn vào vạt áo choàng tắm, dễ dàng kéo xuống.
"Tiểu Du, lần này sẽ không đau đâu. Anh sẽ thật nhẹ nhàng."
Hứa Mộng Du nhắm mắt, nhẹ giọng đáp:
"Ừm..."
Editor: aaaaa tui muốn coi nữa cơ huhu. T-T
Không biết đã qua bao lâu.
Giữa cơn mơ màng, Hứa Mộng Du nghe giọng nói trầm ấm của Hạ Tư Lê bên tai:
"Sản phẩm mới dự kiến sẽ chính thức ra mắt vào ngày 20 tháng sau. Khi đó, chúng ta sẽ không còn bận rộn nữa. Tiểu Du, cùng anh về Paris nhé."
Hứa Mộng Du khẽ mỉm cười:
"Được rồi."
Ngày 20 tháng 12 đến trong chớp mắt.
Quảng cáo của Dilan phủ sóng khắp các trung tâm mua sắm lớn, trạm xe buýt và tàu điện ngầm trên toàn quốc. Trên Weibo, bầu không khí còn sôi động hơn nữa—cụm từ "sản phẩm mới mùa đông của Dilan" ngay lập tức leo lên vị trí tìm kiếm thịnh hành số một.
[Aaaaaaaa, tôi tới rồi!]
[Du Bảo quay quảng cáo, trời ơi, quá nhiều ảnh đẹp! Tôi lại có thể chìm đắm trong vẻ đẹp trai này rồi!]
[Các chị em, trước đây tôi từng nghe nói Hạ Tư Lê là tổng giám đốc của Dilan. Mẹ kiếp, chuyện này là thật sao?!]
[Thật đấy! Mau mua vòng tay đi, nếu không sẽ phải đợi đến đợt tiếp theo!]
[Vòng tay nào? Tôi vừa đăng nhập Weibo và chưa rõ đây là vòng gì.]
[Dilan đã ra mắt một chiếc vòng tay siêu rẻ trong bộ sưu tập mùa đông năm nay để tri ân người hâm mộ. Chính Hạ Tư Lê là người thiết kế, và nó mang tên "To the Lucky You".]
[Giá cả thực sự quá hời! Tôi từng nghĩ cả đời này mình không thể mua nổi trang sức của Dilan, nhưng nhờ có anh Hạ, cuối cùng cũng có thể sở hữu một món rồi!]
[Hơn nữa, vòng tay này không giới hạn số lượng, dù có cháy hàng cũng sẽ được sản xuất lại. Anh Hạ thực sự quá yêu thương chúng ta, woooo!]
[Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi! Hình ảnh quảng cáo quá đẹp! Giờ tôi chỉ mong chờ sản phẩm thật mà thôi!]
Dòng bình luận tràn ngập Weibo của Hạ Tư Lê với tốc độ chóng mặt:
[Cảm ơn anh Hạ! Chúc anh và Tiểu Du mãi mãi hạnh phúc bên nhau!]
[Hạ ca à, nếu anh nói sớm rằng mình là chủ tịch của Dilan, tôi đã không bầu cho anh làm thợ săn rồi. Một vị tổng giám đốc giàu có thế này sao có thể là thợ săn chứ?]
[Anh Hạ, bây giờ tôi giao Tiểu Du cho anh đấy. Nhớ đối xử tốt với anh ấy! Khi nào cưới, đừng quên phát kẹo cưới, hoặc tặng vòng tay cũng được!]
[Tôi thực sự rất thích thiết kế của Dilan! Mỗi sản phẩm đều đẹp xuất sắc. Mong rằng sau này anh có thể cho ra mắt nhiều sản phẩm với giá cả phải chăng hơn nữa!]
[Hạ Tư Lê, anh yêu Tiểu Du lắm đúng không? Dù trước đây anh ấy gặp phải bao nhiêu sóng gió, Dilan vẫn chưa bao giờ nhắc đến chuyện hủy hợp đồng. Anh thực sự rất yêu anh ấy, phải không?]
[Không thể tin được tôi lại gặp một tổng giám đốc thật sự khi đang xem một chương trình hẹn hò! Tìm đâu ra một người bạn trai vừa giàu có, vừa đẹp trai, lại vừa yêu thương bạn hết lòng như vậy đây?]
[Anh Hạ ơi, sao anh không tổ chức một buổi hẹn hò giấu mặt nhỉ? Giới thiệu luôn các nhà thiết kế của Dilan cho chúng tôi đi!]
[Ý kiến hay đấy! Tôi đề nghị anh Hạ nghiêm túc xem xét nhé!]
[Tôi chân thành khuyên công ty anh sau này đừng tìm người phát ngôn nữa. Chỉ cần hai người cùng nhau xác nhận là đủ, vừa quảng bá hiệu quả lại tiết kiệm chi phí!]
[Hahahaha, suy nghĩ lại đi, suy nghĩ lại đi! Hãy cho chúng tôi thêm "cẩu lương" đi, dạ dày chúng tôi to lắm, có thể tiêu thụ được hết!]
[Mọi người đã xem chương trình hẹn hò thực tế chưa? Tập hôm qua công bố toàn bộ tin nhắn ấm áp, và tôi mới nhận ra rằng tất cả tin nhắn của anh Hạ đều gửi cho Tiểu Du!]
[Xin hãy chia sẻ bảng thống kê! Người tốt sẽ được bình an!]
[Tôi có đây! Dưới đây là danh sách tin nhắn được gửi trong suốt chương trình:]
Tin nhắn ngày đầu tiên:
• Bạch Thanh Hoàn, Tuyết Văn, Hứa Mộng Du, Thẩm Tinh Hoài → Hạ Tư Lê
• Hạ Tư Lê → Hứa Mộng Du
• Hàn Dịch → Tuyết Văn
• Lương Thành → Toa Toa
• Toa Toa→ Hàn Dịch
Tin nhắn ngày thứ hai trên đảo:
• Bạch Thanh Hoàn, Hứa Mộng Du, Thẩm Tinh Hoài → Hạ Tư Lê
• Hạ Tư Lê, Toa Toa→ Hứa Mộng Du
• Tuyết Văn → Hàn Dịch
• Hàn Dịch → Thẩm Tinh Hoài
• Lương Thành → Toa Toa
Ghi chú viết tay sau khi chụp ảnh quảng cáo ngày thứ ba:
• Bạch Thanh Hoàn, Hứa Mộng Du, Tuyết Văn → Hạ Tư Lê
• Hạ Tư Lê → Hứa Mộng Du
• Hàn Dịch → Thẩm Tinh Hoài
• Thẩm Tinh Hoài → Hàn Dịch
• Lương Thành → Bạch Thanh Hoan
• Toa Toa→ Lương Thành
Tin nhắn hẹn hò ngày thứ tư:
• Bạch Thanh Hoan, Tuyết Văn, Hứa Mộng Du → Hạ Tư Lê
• Hạ Tư Lê, Hàn Dịch → Hứa Mộng Du
• Thẩm Tinh Hoài → Bạch Thanh Hoan
• Lương Thành → Tuyết Văn
• Toa Toa→ Hàn Dịch
[Hóa ra đạo diễn Lương đã gửi tin nhắn cho tất cả các cô gái! Vậy nên tin nhắn khen Tuyết Văn xinh đẹp đêm đó không phải do anh Hạ gửi, mà là của đạo diễn Lương!]
[Thực ra, Toa Toa và đạo diễn Lương đều đã gửi tin nhắn cho nhau, chỉ là không cùng ngày.]
[Đây là tổng hợp những tin nhắn mà anh Hạ đã gửi đi trong chương trình. Ngày đầu tiên, anh ấy nói tên của Tiểu Du rất hay. Ngày thứ hai, anh ấy bảo muốn ăn đậu phụ. Ngày thứ ba, anh ấy tự tay viết lời chúc ngủ ngon. Ngày thứ tư, anh ấy thừa nhận mình câu cá vụng về. Ôi trời ơi, quá cưng chiều luôn!]
[Chỉ có một số "thẳng nam" cảm động mà không nhận ra điều đó thôi.]
[Mỗi tin nhắn của Tiểu Du cũng đều gửi cho anh Hạ. Đây là một mối quan hệ hai chiều, đáng yêu quá!]
Lúc này, nhân vật chính trong cuộc bàn tán trên mạng đã lên máy bay sang Pháp. Hứa Mộng Du vô cùng háo hức vì cuối cùng cũng được đến Paris, nơi cậu đã mong muốn đặt chân đến từ lâu.
Ngồi bên cạnh, Hạ Tư Lê quay sang hỏi:
"Em có muốn chợp mắt một chút không? Tối qua em phấn khích quá nên không ngủ được. Đến nơi rồi sẽ mệt lắm đấy."
Hứa Mộng Du tựa đầu vào vai anh:
"Thật ra, em không chỉ hào hứng mà còn hơi căng thẳng nữa."
“Vậy thì chúng ta đừng về nhà vội, ra ngoài dạo chơi trước nhé?”
Hạ Tư Lê đề nghị.
“Không được đâu, đã đến tận cửa rồi mà không vào thì kỳ lắm. Hơn nữa, em đã chuẩn bị quà rồi, nhất định phải tự tay đưa.”
“Anh đã bảo là không cần quà cáp gì cả. Nhưng vì em đến, họ vui quá nên nhất quyết chuẩn bị quà cho em.”
“Đây là lần đầu tiên em gặp bố mẹ anh, tất nhiên không thể đi tay không rồi.”
Chênh lệch múi giờ khiến khi họ đặt chân đến Paris thì trời đã gần tối. Sau khi xuống máy bay,tài xế riêng đến đón. Hứa Mộng Du theo Hạ Tư Lê lên xe, mắt dõi theo khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đây là Paris sao?
Đây có phải là thành phố mà Hạ Tư Lê đã sống suốt bảy năm qua không?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.