Từ trấn Thần Sơn đến thành Biện Kinh, đại khái còn cần hơn một canh giờ Đan Tam vô cùng quen thuộc con đường này, dẫn bọn nàng đi đều là những con đường dễ đi.
Qua vùng ngoại ô kinh thành, sự náo nhiệt đã hiện rõ trước mắt. Muốn vào thành Biện Kinh, trước tiên phải đi qua một cây hồng kiều. Cây cầu này thường đông nghịt bị tắc nghẽn, xe bò cũng không thể đi qua được.
Đan Tam tìm một chỗ đỗ xe bò lại, Từ Quả Quả và Từ Đức Hải nhảy xuống xe bò. Từ Đức Hải cũng đã từng đến thành Biện Kinh, nhưng đối với Từ Quả Quả mà nói, đây lại là một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nàng suốt dọc đường đều vô cùng hiếu kỳ, nhìn thấy gì cũng muốn tiến lên. Từ Đức Hải kéo nàng lại, chỉ vào gần hồng kiều nói: "Tiểu muội, qua cầu là vào thành rồi, chúng ta đi lấp đầy bụng trước đã."
Từ Quả Quả đồng ý, dân dĩ vi thực thiên*. Bước đầu tiên để nàng đứng vững ở thành Biện Kinh — biết người biết ta trăm trận trăm thắng!
*dân dĩ vi thực thiên: người dân coi ăn uống là điều quan trọng nhất
Thế là Từ Quả Quả hào phóng vung tay áo: "Hôm nay muốn ăn gì cứ tự nhiên! Ta mời!"
Từ Đức Hải cười: "Tiểu muội, đây là muội nói đó! Lát nữa đừng hối hận đấy!"
Từ Quả Quả: "Huynh cũng quá coi thường ta rồi Nhị ca! Cứ yên tâm mà ăn đi!"
Mỗi bước mỗi xa
Từ Đức Hải vui vẻ, kéo Từ Quả Quả và Đan Tam vào một quán ăn nhỏ. Quán ăn này nằm ngay trước hồng kiều, bảng hiệu viết – Quán Cát Tường, nhìn qua thì rất may mắn.
Ba người tìm một chỗ gần cửa sổ ở lầu hai. Quán ăn này nhìn ra đường, lầu hai vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh hồng kiều.
Từ Quả Quả hưng phấn đẩy cửa sổ ra nhìn ra ngoài, có thể thu hết phong cảnh bên ngoài thành Biện Kinh vào tầm mắt!
"Mấy vị khách quan, dùng gì ạ?"
Tiểu nhị mang thực đơn đến, Từ Đức Hải xởi lởi mở ra.
"Thịt kho Đông Pha!" Từ Đức Hải vừa gọi món đã gọi ngay một món nặng ký, rồi cười nhìn Từ Quả Quả: "Tiểu muội, không có ý kiến gì chứ?"
Từ Quả Quả vui vẻ: "Nhị ca, có mỗi món thịt thôi mà, gọi đi! Thịt kho Đông Pha này cũng coi như là món ăn nổi tiếng của Biện Kinh rồi, ta cũng đang muốn thử."
Từ Đức Hải thấy nàng thực sự hào phóng như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng, "Ta chỉ muốn ăn thịt thôi, mấy món khác ta cũng không biết gọi gì, hay là Đan Tam huynh đệ gọi đi."
Đan Tam lắc đầu: "Ta không biết gọi món, Quả Quả gọi đi."
Từ Quả Quả cười nhận lấy thực đơn: "Hóa ra cuối cùng vẫn là ta! Hai người ngay cả gọi món cũng không biết!"
Hai nam nhân cười mà không nói, Từ Quả Quả liền mở thực đơn ra xem kỹ từ đầu đến cuối: "Thêm một phần thịt cừu xé tay, gỏi cá thái mỏng, món chính là mì xào muối, còn về điểm tâm thì gọi bánh đường mật ong!"
Từ Quả Quả một phen hào hứng vung tiền như rác khiến Từ Đức Hải và Đan Tam đều ngớ người. Từ Đức Hải nói: "Tiểu muội... muội phát tài rồi sao? Gọi nhiều thế! Cái này phải tốn bao nhiêu tiền?!"
"Ta đã nói hôm nay là để tìm hiểu thị trường mà! Cứ yên tâm ăn đi! Qua cái thôn này là không còn cái quán nào nữa, lần sau ta sẽ không hào phóng như vậy đâu!"
Từ Đức Hải nghe vậy: "Vậy muội cứ yên tâm, nói về ăn uống, hôm nay nếu ta để thừa một hạt gạo trong đĩa này, ta sẽ viết ngược họ Từ của mình!"
Từ Quả Quả cười, nhìn sang Đan Tam: "Đan Tam ca, huynh cũng ăn nhiều vào nhé."
Đan Tam gật đầu, ánh mắt vẫn luôn nhìn Từ Quả Quả.
Món ăn nhanh chóng được mang lên, đầu tiên là món thịt kho Đông Pha.
Món thịt kho Đông Pha nói trắng ra cũng là một loại thịt kho tàu, chỉ là màu sắc nhìn đỏ tươi hấp dẫn hơn, việc chọn lựa thịt cũng nghiêm ngặt hơn, nhất định phải là thịt lợn nửa nạc nửa mỡ, quá béo hay quá nạc đều không được. Thịt được xếp gọn gàng trong bát, giống như những khối mạt chược xếp thành hàng, về hình thức đã thắng một nửa.
Thịt kho Đông Pha chính hiệu, ngoài màu đỏ tươi hấp dẫn, còn chú trọng sự bóng bẩy, đỏ trong suốt. Điều này phụ thuộc vào tài năng của đầu bếp. Thịt kho Đông Pha khi ăn vào phải thơm, mềm nhừ, béo mà không ngấy. Quá nhiều dầu, quá ngọt, quá ngấy đều không phải là một món thịt kho Đông Pha đạt chuẩn.
Từ Quả Quả từ khi vào quán đã bắt đầu quan sát, món thịt kho Đông Pha này gần như là mỗi bàn đều phải gọi, nghĩ bụng chắc hương vị đã được dân chúng công nhận.
Mọi người đưa đũa ra, Từ Đức Hải chưa từng ăn thịt thơm như vậy, không kìm được mà xuýt xoa cảm thán. Đan Tam bình tĩnh hơn một chút, nhưng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Duy chỉ có Từ Quả Quả, ăn một miếng xong liền đặt đũa xuống: "Vẫn hơi ngấy."
Từ Đức Hải: "Tiểu muội, thịt kho Đông Pha mà muội không ăn cái ngấy thì ăn cái gì!"
Từ Quả Quả: "Đã là thịt nửa nạc nửa mỡ, thì béo hơn một phần cũng không đúng, tự nhiên phải vừa vặn."
Từ Đức Hải: "...Miệng muội bây giờ kén chọn thật!"
Từ Quả Quả không giải thích, tiếp tục nếm món thịt cừu xé tay. Thịt cừu xé tay được làm từ sườn cừu, việc xử lý thịt cừu cũng là điều thể hiện rõ nhất trình độ của đầu bếp. Hơi tanh một chút thôi cũng không thể qua mắt được cái lưỡi của Từ Quả Quả.
Có vẻ món tủ của quán này là thịt cừu, sườn cừu mềm nhừ, dễ dàng tách xương, hơn nữa cũng không hề có chút mùi tanh nào. Tuy nhiên, món mì xào muối và bánh đường mật ong tiếp theo thì chỉ bình thường. Trong lòng Từ Quả Quả đã có đánh giá riêng.
Từ Quả Quả ăn ít, hai món nặng ký này phần lớn đều vào bụng Từ Đức Hải và Đan Tam. Đặc biệt là Từ Đức Hải, cả người như hổ đói, ăn ngốn nghiến không chút hình tượng. Từ Quả Quả bất lực lắc đầu, rồi quay sang nhìn Đan Tam.
"Đan Tam ca, cái này ta ăn không hết, cho huynh."
Từ Quả Quả định đưa chiếc bánh đường mật ong cho Đan Tam. Chiếc bánh đường mật ong được làm hình vuông vắn, một bên bị nàng cắn một miếng.
Đan Tam sững sờ, Từ Quả Quả chợt nhận ra mình đã cắn rồi, đang định rút tay lại để bẻ đôi miếng bánh ra, ai ngờ Đan Tam đột nhiên nhận lấy từ tay nàng, còn chưa đợi Từ Quả Quả phản ứng, liền đột ngột đưa vào miệng.
Từ Quả Quả ngây người.
Đan Tam ăn xong không ngẩng đầu lên, cúi đầu uống một ngụm trà lớn.
"Ngon lắm, ngọt."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.