Trong suốt tuần trước kỳ kiểm tra thể chất, giờ nghỉ giữa các tiết tự học tối, Lâm Nhứ đều ra sân tập chạy 800 mét. Còn có Lộc Minh tập cùng với cô.
Nghe nói từ nhỏ Lộc đại thần đã yếu ớt, nhiều bệnh, khi chạy thể dục còn thường xuyên đội sổ.
Lộc Minh bị kéo xuống khỏi bục thần thánh, cũng lo lắng vì thể dục, mang đến cho Lâm Nhứ cảm giác chân thực lạ lẫm. Không như tên kia, cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết, thật sự quá đáng ghét.
Trong lúc ngồi nghỉ trên mặt đất, Lộc Minh bất ngờ thờ ơ mở miệng: “Hai ta chạy cùng lúc, tổng cộng ba vòng, xem ai về đích trước nhé?”
Lâm Nhứ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn lập tức đồng ý: “Được thôi.”
Cạnh tranh mang lại động lực vô hạn, huống chi đối thủ còn là Lộc Minh. Diệp Phong nói, cậu không ưa Lộc Minh. Diệp Phong còn nói, cậu mong cô vượt qua Lộc Minh để đứng nhất.
Trong học tập, cô có vẻ hơi lực bất tòng tâm, nhưng khi chạy, bỏ xa Lộc Minh phía sau vẫn mang lại cho cô niềm vui và thỏa mãn lớn lao.
Dường như mình đang thực hiện điều ước gì đó giúp Diệp Phong.
Khi cô về đích, Lộc Minh vẫn còn hơn nửa vòng. Cô ngã ngồi trên đường chạy nhựa, thở hổn hển, vừa xoa bắp chân đau nhức vừa ngẩng nhìn Lộc Minh đang chạy từng bước nhỏ về phía mình.
Cậu ấy luôn bình tĩnh, thong dong, dù đối mặt với môn thể dục không giỏi, trên mặt cậu ấy cũng chẳng để lộ chút bối rối hay hoảng loạn nào.
Lộc Minh là người đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-buon-nho-mang-ten-yeu-tham/2943394/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.