Một ngày trước khi về nước, Abramovich đến Baghlan.
Đầu Oleg quấn đầy gạc, chào ông trên giường bệnh.
“Bác sĩ nói sao?”
Euler gọt một đữa táo cho tổng thư ký, “Chưa đến mức tệ nhất.
Anh ấy sẽ tiếp nhận trị liệu.”
Abramovich cảm thấy nhẹ nhõm, “Kabul giống như một mớ hỗn độn, tôi không có thời gian để đến thăm, và tôi hơi buồn về điều đó.
Họ nói rằng ngày mai hai người sẽ về nước, nếu tôi không đến gặp sẽ bị măng là kẻ vô ơn mất.”
Euler cười, “Sao có thể chứ? Nếu không nhờ ngài, Oleg cũng không được hưởng đãi ngộ tốt như vậy.”
“Đó chỉ là một mặt, không thể nói như vậy.” Abramovich nói, “Nói thật, mấy năm nay tôi quen ở Puli Khmuri rồi, đến Kabul chưa thích ứng kịp.
Xem ra đúng là già rồi, bọ họ nói không còn sắc bén như xưa nữa.”
“Đầu gối của ngài ổn không?”
“Cũng may.
Cả ngày có bác sĩ theo tôi, buổi tối còn phải xoa bóp.”
“Mấy ngày trước Oleg nhắc tới chuyện đầu gối của ngài, nhìn bộ dáng đi đứng của ngài chắc hẳn không có chuyện gì lớn.
“
Abramovich trêu chọc, “Nếu không sao làm quan được? Đâu chỉ mấy lợi ích này không.”
Cả ba đều cười.
“Trở về có kế hoạch gì không?”
Oleg rõ ràng là chưa tính đến vấn đề này.
Euler cũng hơi khó xử, “Bộ dáng này của Oleg chỉ có thể xuất ngũ, còn chưa tính toán xem tương lai sẽ ra sao.
Hiện tại tôi chỉ muốn làm sao để tay anh ấy hồi phục.
Tôi không muốn tạo nhiều áp lực quá cho anh ấy.
Bên tòa báo vẫn chưa có tin tức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-afghanistan-1986/2389840/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.