30 phút sau, Lịch Xuyên quả nhiên xuất hiện ở sân bay. Anh ngồi trên một chiếc xe lăn khéo léo nhẹ nhàng, đang đi qua cửa tự động.
Trong đại sảnh của sân bay, có không ít đàn ông mặc đồ tây, hoặc đi hoặc ngồi. Mà tôi lại có thể nhận ra Lịch Xuyên ngay từ giây đầu tiên anh xuất hiện, trong đầu đồng thời hiện ra danh ngôn của thi nhân Bàng Đức :
Gương mặt đó hiện ra như u linh trong đám người đông đúc.
Hoa đua nở trên nhánh cây đen ẩm ướt
Với tôi mà nói, Lịch Xuyên là tia sáng duy nhất trong đám người ẩm ướt đó. Tôi nhìn anh không chớp mắt, tim cuồn cuộn sóng triều, yêu hận tràn về. Đã bao nhiêu ngày chúng tôi không gặp nhau? Tám mươi ngày rồi! Mỗi lần ly biệt đều dài như vậy, vừa đủ để phai nhạt gương mặt anh, vừa đủ để tất cả yêu hận đều biến mất, tất cả vết thương đều lành lại, trong nháy mắt lại biến thành tình yêu.
Lịch Xuyên vẫn gây chú ý như vậy. Đi tới đâu cũng thu hút ánh mắt của mọi người. Anh mặc một bộ đồ tây thoải mái, tóc xịt keo dựng thẳng lên, làm nổi bật đường nét khuôn mặt anh, càng gầy càng cứng rắn hấp dẫn hơn.
Có lẽ do bác sĩ cấm, Lịch Xuyên không mang chân giả. Mới đi vào, liền có một nữ nhân viên sân bay đi về phía anh, thấp giọng nói, hỏi xem anh có cần giúp đỡ không. Lịch Xuyên khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn phía trước, thấy tôi, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên nở nụ cười.
“Hi! Lịch Xuyên!” tôi kéo va
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/1373611/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.