Một đêm Noel N năm sau. Tôi và Lịch Xuyên ngồi trên sô pha xem TV.
Đêm khuya thanh vắng, Lịch Xuyên đột nhiên hỏi : “Ngày chúng mình gặp nhau, em còn nhớ không?”
“Nhớ rõ, nhớ rất rất rõ ràng nha!”
“Vậy để anh kiểm tra xem, trí nhớ của em tốt, hay là trí nhớ của anh tốt.”
“Của em, em trẻ trung, lúc đó là lúc trí nhớ tốt nhất, một ngày có thể học 100 từ mới.”
“Ngày đó,” Lịch Xuyên nói “Lúc em đổ cà phê lên người anh, trong tiệm cà phê đang bật bài hát nào?”
“…để em nhớ lại xem. Ừm, bật nhạc trên radio.” Vớ vẩn.
“Nhạc gì trên radio?”
“…ca khúc được yêu thích.”
“Bài nào?”
“Ừm.” tôi nói “Ừm.”
“Ca sĩ nam hay ca sĩ nữ?”
“Nữ, chắc chắn là nữ. Vương Phi. Lúc đó nổi tiếng nhất là Vương Phi, radio ngày nào cũng bật nhạc của Vương Phi hết.”
“Bài nào của Vương Phi?”
“…Cô gái dễ bị tổn thương.”
“Không phải.”
“Không phải? Ai, Lịch Xuyên, anh nghe không hiểu tiếng Trung thì nhận đi cho rồi. Là Vương Phi, lúc đó cô ấy đang hát bài “Cô gái dễ bị tổn thương”, sau đó, em bưng cà phê ra cho anh, em còn nhớ rõ câu hát đó mà, giữ anh lại một đêm, không cảm giác anh chân thật bao nhiêu. Nhớ anh trời đã chuyển hoàng hôn, trên mặt vẫn còn nước mắt.”
“Trí tưởng tượng của em thật phong phú.”
“Không phải?”
“Không phải.”
“Vậy thì là gì?”
“Rhapsody in blue.”
“Là bài hát theo phong cách Jazz, âm điệu tà đó à?”
“Tà âm có nghĩa là gì?”
“Xuất xứ của nó quá sâu, dịch thành tiếng Anh chính là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/474275/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.