ận rộn cả một ngày, tôi đạp xe về nhà, ngoài trời đang mưa, hàng hiên tối thui, tôi thấy có trong đó có người, lẳng lẳng đứng ở đó, bóng dáng vô cùng quen thuộc. “Hi, Tiểu Thu!”
Tôi hoảng sợ, vỗ vỗ tay, đèn sáng. Đánh giá anh, Lịch Xuyên vẫn mê người như vậy, râu cạo sạch sẽ, hơi gầy, nhưng vẫn tốt hơn lúc rời Côn Minh nhiều. Khí sắc cũng tốt hơn, anh chống nạng đôi, bên chân đặt một va ly cỡ trung.
Tôi ngơ ngác nhìn anh, như thực như mơ, cảm thấy đầu óc hơi trì trệ, anh cười cười với tôi, tôi lại hơi ngơ ngác, kể từ khi Lịch Xuyên rời đi, cuộc sống của tôi rất hỗn loạn, gần như lui về trạng thái nguyên thủy.
Thấy tôi vẫn ngây ra không nói gì, Lịch Xuyên nói : “Thật xin lỗi, không thông báo trước với em, anh tìm không thấy em, nghĩ là em xảy ra chuyện, gọi điện thoại tới công ty phiên dịch, họ nói em xuất huyết dạ dày nằm bệnh viện.”
“À, em khỏe rồi.” tôi nói.
“Xuất viện hồi nào?”
“Hôm qua.”
“Em vừa xuất viện liền đi làm? Làm cả một ngày?”
“Ừ.” Áo mưa vẫn tích tách nhỏ nước.
“Cởi áo mưa ra đi.” anh nhẹ giọng nói, tiếp theo liền giúp tôi kéo áo mưa lên từ đỉnh đầu.
Đèn cảm ứng lại tắt, tôi không thể không dậm chân một cái.
Bộ dạng của tôi có chút chật vật, tóc lại cắt ngắn ngủn, rối bời. Lịch Xuyên nhìn tôi, nói : “Thế nào? Không tính mời anh vào nhà à?”
“Đương nhiên.” Tôi nói : “Đợi chút, em phải tìm chìa khóa đã.” Nếu bỏ trong túi xách,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-cua-lich-xuyen-gap-go-vuong-lich-xuyen/474277/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.