Trần Kính Uyên quét mắt qua hai người, ngồi xuống sofa đơn bên cạnh, vẻ mặt bình thản hỏi Josie:
“Con đang đọc sách gì?”
Câu hỏi tưởng như vô hại này lại khiến Lương Vi Ninh bối rối.
Bởi lẽ, phản ứng của Josie trông giống như đã phạm phải điều cấm kỵ, mặt cậu lộ vẻ căng thẳng, lúng túng mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Là truyện tranh, quà sinh nhật tôi tặng Josie.”
Cô lên tiếng kịp thời.
Dứt lời, ánh mắt người đàn ông từ tốn chuyển sang cô.
Trần tiên sinh định thẩm vấn từng người sao?
Cô suýt quên mất.
Josie vẫn còn nhỏ, khả năng phân biệt giữa đúng sai và đạo đức còn chưa hoàn thiện.
Một số nội dung truyện tranh không phù hợp có thể gây ảnh hưởng đến tâm lý của trẻ.
Lương Vi Ninh nghĩ, ông chủ hẳn là lo lắng điều này.
Cô giải thích:
“Đây là truyện tranh quốc phong, giúp Josie hiểu thêm về lịch sử Trung Quốc cổ đại.”
Không phải nói dối.
Cô đã chọn bộ truyện này với mục đích vừa học vừa chơi, kết hợp giữa giải trí và giáo dục để đạt hiệu quả cao nhất.
Trần Kính Uyên suốt cả đoạn chỉ nói vỏn vẹn năm chữ, nhưng lại khiến một lớn một nhỏ tự suy diễn thành hàng loạt ý nghĩa sâu xa khác nhau.
Phía nhà ăn đã bắt đầu dọn thức ăn lên bàn.
Sau một lát im lặng, anh đứng dậy từ sofa:
“Thời kỳ nào?”
“Hả?”
Lương Vi Ninh bừng tỉnh, vội đứng lên đi theo anh.
“Bắt đầu từ Tần Hiếu Công tập trung cải cách, đến Tần Thủy Hoàng thống nhất lục quốc, sau đó là Tần Nhị Thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-cu-kinh-cang-lau-van-tinh/2572356/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.