Một tuần trôi đi, tưởng như dài vô tận. Alice đã dứt cơn sốt nhưng cô vẫn chưa thể bắt đầu làm việc trở lại, cô gần như không thấy thèm ăn. Daldry không xuất hiện nữa. Alice đã sang gõ cửa nhà anh nhiều lần, căn hộ của người hàng xóm luôn im lìm.
Carol vẫn ghé qua sau mỗi phiên trực, mang tới cho cô đồ ăn cùng mấy tờ báo nẫng được ở phòng chờ bệnh viện. Một tối, quá mệt mỏi để có thể băng qua ba con phố ngăn cách nhà cô với nhà Alice trong giá rét nên cô đã nán lại ngủ qua đêm.
Carol nằm chung giường với Alice và đã phải cố hết sức lay cô bạn dậy ngay giữa đêm hôm để kéo cô khỏi cơn ác mộng từ đó trở đi cứ ám ảnh giấc ngủ của cô hằng đêm.
Thứ Bảy, giữa lúc vui mừng vì được quay lại bàn làm việc, Alice nghe thấy có tiếng bước chân ngoài thềm nghỉ cầu thang. Cô đẩy ghế bành ra rồi lao nhanh tới cửa. Daldry vừa về tới nhà, trên tay xách một chiếc va li nhỏ.
- Chào cô, Alice, anh nói mà không quay người lại.
Anh xoay chìa trong ổ khoá nhưng lại ngập ngừng chưa bước vào.
- Tôi rất lấy làm tiếc, tôi không qua thăm cô được, tôi có việc phải vắng mặt vài ngày, anh nói thêm, vẫn không quay lưng lại.
- Anh không có gì mà phải xin lỗi cả, tôi chỉ lo lắng vì không nghe thấy tiếng anh nữa.
- Tôi đi nghỉ, lẽ ra tôi nên nhắn với cô vài lời, nhưng tôi lại không làm thế, anh nói, mắt vẫn dán chặt vào cửa ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-du-hanh-ky-la-cua-ngai-daldry/1097605/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.