Cuối năm, mọi thứ đều cố gắng giải quyết cho xong để còn về nhà, vừa xử lý hạng mục xong, Diệp giáo sư mới bắt đầu cảm thụ cảm giác thanh nhàn.Nhưng mà, việc là cho anh buồn bực là, trong nhà có một người cứ thế mà làm việc.
"Em sáng nay có một cuộc họp, chiều phải viết báo cáo tổng kết, tối hình như công ty có liên hoan?"Đầu dây điện thoại người nào đó vừa ăn cơm vừa báo cáo tình hình với anh, anh không khỏi nhíu mày, cô từ khi nào bắt đầu bận rộn như vậy?
"Tối khi nào thì về, anh đi đón em?"
"A, chắc là khuya lắm."Giọng nói như không xác định,"Nhưng mà anh đừng đến đón em."
Diệp giáo sư bình tĩnh chớp mắt:"Vì sao?"
Ôn Nhiễm ngượng ngùng le lưỡi:"Em hôm qua mới hẹn dì, dì muốn đi xem cảnh sông núi cho nên hôm nay anh phải ở nhà chăm sóc bé Đông Đông nhà mình."nói đến đây cô liền chột dạ,"Thầy Diệp, việc này không khó phải không?"
Diệp giáo sư nghiến răng nghiến lợi cắt đứt điện thoại.
Anh ngồi trên sô pha một lát rồi đứng dậy thong thả đi về phía phòng ngủ.Mở cửa ra đập vào mắt là bức tường màu xanh lá.
Anh nhớ lúc trang hoàng phòng trẻ con, anh cũng không muốn nhúng tay vào, để Diệp Vận Đồng và Ôn Nhiễm xử lí.Ôn Nhiễm lấy nhan sắc chạy tới trưng cầu ý kiến của phần tử tri thức cao cấp là anh, anh đẩy đẩy kính mắt lên, nói:"Tùy em."Kết quả chính là thế này đây.
Anh lúc mới nhìn cũng rất kinh ngạc, còn có chút mê man,"Đông Đông là con gái, màu hồng có vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-dung-cam-nhat/1183250/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.