Tết Nguyên Đán qua đi, cuộc thi nghiên cứu sinh cũng kết thúc.
Lưu Phỉ Phỉ và anh chàng cơ khí quen nhau cũng chẳng biết đi tới đâu.Vừa kết thúc cuộc thi Đồng Chu lại chui vào thư viện.Kí túc xá chỉ còn lại hai người cô đơn Ôn Nhiễm và Lâm Sanh, hai người liếc nhau, giây tiếp theo nhanh chóng vất đi vẻ chán chường lao ra ngoài đánh chén một bữa.
Lâm Sanh gọi không biết bao nhiêu món, còn thêm vài bình rượu.
"Kiềm chế làm gì, chúng ta chỉ có hai người, uống rượu cũng không ai quản."Ôn Nhiễm cởi áo khoác chỉ mặc một chiếc áo cao cổ màu trắng, sắc mặt bị sức nóng của máy sưởi làm hai má đỏ bừng.
Lâm Sanh liếc mắt dò xét nhìn cô, chậm rãi rót ly rượu:"Mình bao nhiêu, cậu phải theo từng đó."
Vài chén cạn, Lâm Sanh đột nhiên hỏi:"Ôn Nhiễm, cậu biết cảm giác đầu tiên khi mình nhìn thấy cậu là gì không?"
"Là gì?"Cô mở to hai mắt.
Lâm Sanh khẽ cười:"Mình nghĩ, nhìn này, đúng là một con nhóc ngốc nghếch."
"Thế cậu có biết mình nghĩ gì không?"Ôn Nhiễm nheo mắt, làm bộ nhớ lại nói:"Mình nghĩ, đóa hoa sen trắng cao quý ở chỗ nào."
Hai người đồng thanh cười.
Lại uống thêm vài chén, càng uống càng nhiều hơn.
Lâm Sanh nói:"Cậu biết không, ba mẹ mình ly hôn khi mình còn nhỏ, mình theo ba, ba mình càng thương càng cho mình nhiều tiền hơn, cho nên từ nhỏ đến lớn mình chỉ có tiền, không cha cũng không mẹ, giống cậu nha."
"Mình đâu giống, cậu còn có một người ba tốt, ba mình mất đã mười mấy năm rồi."
"Vậy còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-dung-cam-nhat/1183300/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.