Vậy là Ôn Nhiễm đã nghĩ cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau cô đành phải mang một đôi mắt đen ngầu ảo não ngủ dậy.
Lâm Sanh vừa cười vừa hỏi:"Nói, tối hôm qua đi trộm hay sao vậy hả?"
Ôn Nhiễm quay sang liếc bạn một cái, vội vàng rửa mặt, lại bị nước lạnh làm cho nhe răng nhếch miệng, đầu óc khi đó mới hoàn toàn tỉnh táo được.
"Lâm Sanh" Cô đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Lâm Sanh trong gương.
"Sao vậy?" Lâm Sanh mơ hồ không rõ đáp.
"Cậu, vì sao lại không quen bạn trai?"
Lâm Sanh ngẩn người:"Là sao?"
Cô hơi nghiêng người tới:"Mình chỉ là, nhớ tới...."
Lâm Sanh tạt nước lên mặt, nói:"Không có gì, mình chỉ là muốn tập trung học tập mà thôi."Cô bỗng nhiên cười một nụ cười đến lạ, nhưng lại có điểm ngượng ngùng."Mình thấy tình cảm thật sự quá gian nan, cậu có biết không Ôn Nhiễm, anh ấy so với mình vĩ đại hơn nhiều quá, ở trước mặt anh ấy mình cao ngạo đến mấy cũng không gượng dậy được."
Ôn Nhiễm khó tin, cô ấy như vậy mà có thể còn tự ti:"Lâm Sanh."
Lâm Sanh lắc đầu, cười tươi:"Cho nên mình mới cố gắng trở nên tốt hơn, làm cho tên xấu xa nào đó không xứng với mình, cũng là khiến cho mình có thể vất hắn ra phía sau, đi tìm một người đàn ông tốt."
Nhìn bộ dạng mãn nguyện của bạn, Ôn Nhiễm hiểu ý cười, cầm lấy tay bạn:"Cậu sẽ đạt được thôi."
Buổi sáng Ôn Nhiễm đến trường nhận đơn đang kí hạng mục GP, tập giấy thật dày, cô ở thư viện điền vào mãi đến mười hai giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-dung-cam-nhat/1183307/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.