Xé toạc một bên áo trái của An, hắn khoe ra hàm răng vàng khè vì khói thuốc lá, 2 con mắt mở to hết cỡ để thu vào tầm mắt mình vẻ đẹp mê người của An trong cái áo bị xé rách tả tơi. Hắn cúi người xuống gần hõm cổ của An mà hít hà hương thơm nữ tính, một tay đưa ra phía sau để kéo cửa xe lại……. nhưng sao kéo hoài cánh cửa cũng không đóng lại……….
-Chết t i ệ t!!! – Vừa định quay đầu ra phía sau để xem tại sao cánh cửa xe không đóng, bất thình lình…………
1 cú đấm trời giáng từ phía trên dành tặng cho hắn, Tự “anh” nắm cổ áo hắn từ phía sau, kéo ngược lại ra khỏi xe, lại thêm một cú đấm nữa được giáng xuống, Tự lại đưa tay lên một lần nữa………..
-Hic, cứu em….anh…. cứu em…. – Tiếng khóc thút thít cùng sự sợ hãi tột cùng của An nhẹ vang tên….
Ném mạnh tên khốn đó vào bức tường phía đối diện, hắn bất tỉnh. Quay nhanh lại, ôm chầm lấy cô gái đang run rẩy khóc trong xe, Tự “anh” nghẹn lời:
“Xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, em sẽ nghe em cả đời”
Chỉ có thể lặng lẽ nói lời một lời, Tự “anh” siết chặt An trong vòng tay mình, An đã thiếp đi vì quá sợ hãi và mệt mỏi. Nỗi hối hận dâng trào, nhìn thân hình bé nhỏ trong vòng tay mình, tóc tai bù xù, nước mắt nước mũi tèm lem, hai má đỏ ửng vì khóc nhiều, đôi mắt ướt đẫm hàng mi, bờ vai áo rách tả tơi mà Tự cảm giác như mất đi một mảnh trời.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-gi-the-nay-that-buc-minh/2324223/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.