Vì sao chị nói tôi không được suy nghĩ lung tung?
Vì sao chị phải nói chị yêu người khác rồi?
Vì sao chị có thể xem trọng một đồ còn hơn tôi?
Vì sao chị không bao giờ hiểu rõ lòng tôi?
Vì sao, vì sao, vì sao?
Mang theo nhiều câu hỏi "vì sao" thương tâm, tôi lảo đảo bước trên đường, lòng đau ê ẩm không còn cảm giác.
Bất tri bất giác đến trạm xe buýt, tùy tiện lên một chuyến, không biết đã đến đâu rồi nhảy xuống xe, lại tùy tiện lên một chuyến khác...Nhiều lần như vậy, tôi như một bóng ma vật vờ, du đãng hơn nửa thành phố Bắc Kinh.
Đến mười một giờ đêm, xe buýt ngưng hoạt động, tôi bước xuống từ chuyến xe cuối cùng, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trạm xe buýt bên cạnh. Giác Môn? Không biết đây là đâu. Nhìn các biển báo công cộng, đại khái biết được đây là thành nam. Trời ạ, bằng cách nào tôi từ Vọng Kinh đến được đây?
Tôi đi suốt mấy giờ, An Tâm không gọi một cuộc điện thoại nào... Hữu Hữu, nhìn vào thực tế đi, người ta không quan tâm mày sống chết ra sao đâu.
Mơ màng ngồi xổm trên bậc thang lối đi bộ, Văn Tử đi rồi, tôi không còn nơi nào để nương tựa. Thành Bắc Kinh to như vậy, tôi không có người thân, không có bạn bè.
Chỉ có hai bàn tay trắng.
Không biết ngồi bên ven đường bao lâu, đột nhiên di động vang lên.
Tim lỡ một nhịp, là chị sao?
Đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-gioi-giai-tri/1323291/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.