Giờ thứ bảy - phòng khám ngoại khoa tầng ba
Tôn Chính đọc xong ghi chép, chỉ cảm thấy sợ hãi vì đứa trẻ kia, nhưng hắn vẫn không tìm được thông tin về vết máu trên mặt đất và cánh cửa quỷ dị nọ.
Hắn chán nản nằm nhoài trên bàn. Không biết cuốn sổ ghi chép này muốn truyền đạt ý gì, cũng chẳng có chút manh mối nào.
Chẳng lẽ tôi thật sự ngu hơn Lộ Hà sao?
Hắn bị ý tưởng đột nhiên nảy sinh này dọa sợ.
Lúc này, hắn nghe thấy một tiếng đập cửa rất khẽ. Tôn Chính giật mình một cái, hắn còn chưa kịp hồi thần lại sau tình tiết câu chuyện vừa rồi, hắn hoài nghi tai mình đã nghe lầm.
Tiếng đập cửa lại vang lên.
Là thứ gì? Là người? Hay quỷ?
Tôn Chính nhìn chằm chằm cánh cửa mà suy đoán. Cánh cửa vẫn đóng chặt, bên ngoài là thứ gì đó hắn không biết...
"Lộ, Lộ Hà?" Hắn thử gọi một tiếng.
Dường như có tiếng rêи ɾỉ khe khẽ truyền tới, Tôn Chính hơi lại gần cửa một chút, muốn nghe kỹ hơn.
Không sai, có tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, còn có tiếng đập cửa đứt quãng.
Tôn Chính khẩn trương nắm chặt quyền. Là Lộ Hà sao? Anh bị thương?
Không, không phải, sao anh có thể biết mình đang ở đây được?
Đó là ai? Là... là quỷ?
Hắn xoay người, muốn quay về chỗ ngồi, nhưng hắn không thể lờ tiếng rêи ɾỉ và đập cửa kia đi.
Thứ đó đang xin hắn giúp đỡ. Là ai? Là cái gì?
Hắn thử chiếu đèn pin qua khe cửa, ngồi xổm xuống, muốn thử nhìn xem đó là thứ gì.
Nhưng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-la-o-benh-vien-hiep-te-dong-hoa-trung/2665761/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.