Dịch: LTLT
Ánh mắt của bàn trước, từ giật mình rồi đến mê mang, cuối cùng trở nên có hơi vi diệu.
Tay cầm điện thoại của Hứa Thịnh nhất thời cứng ngắc, rút về không được mà thả ra cũng không được.
Thiệu Trạm đang cầm điện thoại của Hứa Thịnh, đừng nói bàn trước, nếu như đổi thành bản thân cậu thì cậu cũng phải hỏi ông trời: Hai người này có quan hệ gì.
Nghĩ thế nào cũng không nói nổi.
Bàn trước ngẩn người, mở miệng hỏi: “Học thần, đây… Đây không phải điện thoại của cậu đâu đúng không?”
Cậu không biết phải nói thế nào, đưa mắt ra hiệu với Thiệu Trạm: Làm sao đây.
Thiệu Trạm vừa khép sách lại, tư thế ngồi của hắn thẳng tắp, hoàn toàn khác biệt với Hứa Thịnh không có xương cốt kia. Hắn ngước mắt nhìn tình huống bất ngờ trước mặt. Hắn cũng trả lại một ánh mắt, có lẽ là sáu chữ: Chẳng phải cậu rất được sao.
Hứa Thịnh chửi một tiếng đm ở đáy lòng.
Thế là bàn trước hỏi xong thì mở to mắt nhìn khung cảnh quái dị đang xảy ra ở trước mắt cậu ta – Học thần với anh đại đang liếc mắt đưa tình.
Hứa Thịnh cảm thấy ngày nào bản thân cũng giống như đang đi trên dây, sợi dây này thỉnh thoảng còn đung đưa trái phải bởi vì chịu tác động của ngoại lực, may mà so với những thứ này, ham muốn sống sót của con người là thứ rất mạnh mẽ.
Dưới ánh mắt càng ngày càng vi diệu của bàn trước, Hứa Thịnh bỗng nhiên cảm thấy biết ơn Mạnh Quốc Vĩ có thể giao chức lớp phó kỷ luật cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-nay-qua-suc-roi/889750/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.