Dịch: LTLT
Tuy bầu không khí không đúng lắm nhưng Hứa Thịnh vẫn không nhịn được nghĩ, bạn cùng bàn của cậu đúng là quán triệt sự lạnh lùng đến cùng.
Ba chữ này vừa ngầu vừa vô tình.
Từng đánh nhau.
Thiệu Trạm miễn cưỡng bổ sung cho ba hai chữ này để hoàn chỉnh: “Tôi từng đánh cậu ta.”
Dương Thế Uy lúc học cấp 2 ở Nam Bình quậy phá cũng rất được, trong trường đều gọi hắn ta là “anh Uy”, Thiệu Trạm không giống với đám người như hắn ta nên quan hệ cũng không thân quen.
Khi ấy, đám anh đại trong trường chia làm hai kiểu, Dương Thế Uy thuộc kiểu suốt ngày hoành hoành ngang ngược, làm xằng làm bậy, điên cuồng thể hiện độ tồn tại của mình ở trong trường. Kiểu còn lại là lấy Thiệu Trạm làm đầu, bọn họ không có gì đặc thù cả, ngoại trừ lên lớp không chịu nghe giảng ra thì không có gì khác biệt với những học sinh khác.
Nếu nói như Hứa Thịnh cũng tính là anh đại vậy thì Thiệu Trạm khi ấy còn hơn Hứa Thịnh mấy trăm lần, dùng từ “anh đại” để hình dung thì vẫn còn nhẹ nhàng chán.
Thiệu Trạm ngồi ở hàng cuối, thỉnh thoảng sẽ ngủ gục, đa số thời gian đều dựa vào ghế vừa chơi game vừa nhìn bài giảng trên bảng đen, nhưng mà trên sách vở không có một chút dấu vết nào, vở bài tập cũng trống trơn. Yên lặng chỉ là biểu hiện, giữa hai chân mày của hắn có một sự hung ác cùng cực, vừa sắc bén lại vừa ngông nghênh, đôi mắt thâm sâu, khi nhìn thẳng vào mắt dường như có một áp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-nay-qua-suc-roi/889817/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.