Dịch: LTLT
Khang Khải nói xong, không chờ “Hứa Thịnh” trả lời đã vô cùng tự giác nhét cọ vẽ vào trong tay Thiệu Trạm: “Anh, mời.”
Thiệu Trạm: “…”
Hứa Thịnh nói trước đây có từng học lớp năng khiếu, xem ra quả nhiên là thật.
Thiệu Trạm đối diện với bức tranh phong cảnh nhà thờ trước mặt, rơi vào im lặng.
Tuy Thiệu Trạm là niềm tự hào của Lục trung Lâm Giang, tuy hắn được rất nhiều người ca tụng là thiếu niên thiên tài, nhưng có đôi khi thiên tài cũng không phải toàn năng, thiên tài cũng có điểm mù kiến thức… Không phải mỗi một thiên tài đều có khả năng đánh giá nghệ thuật.
Nếu như bây giờ trước mặt hắn là một chồng đề thi thì mắt hắn cũng sẽ không chớp lấy một cái.
Thiệu Trạm đặt cọ xuống, để tránh bị nhìn ra tư thế cầm cọ sai của mình.
Khang Khải nghiêng đầu nhìn hắn: “Sao không vẽ?”
Thiệu Trạm: “Tao chuẩn bị đã.”
Khang Khải: “… Ờ.”
Dù sao thì hai người đã quen biết nhau từ hồi còn rất nhỏ, mức độ Khang Khải hiểu biết Hứa Thịnh có lẽ còn cao hơn bản thân Hứa Thịnh nghĩ nữa. Hôm nay, bắt đầu từ lúc “Hứa Thịnh” xuất hiện ở trước cửa phòng vẽ, cậu ta đã cảm thấy chỗ nào đó bất thường, khi “Hứa Thịnh” bước đi sống lưng thẳng hơn rất nhiều, cũng không còn dáng vẻ lười nhác kia nữa, trong đôi mắt mang theo ý cười chỉ còn lại sự lạnh lùng khiến người khác sợ hãi.
Không nói ra được, có một cảm giác khiến người ta không dám đến gần.
Khang Khải: “Hôm nay anh không khỏe sao? Hay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-nay-qua-suc-roi/889851/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.