Dịch: LTLT
Bọn họ ra ngoài đều không mang theo ô, may mà bây giờ mưa không lớn lắm.
Thiệu Trạm cởi áo khoác ra rồi phủ lên trên đầu Hứa Thịnh: “Đội mũ lên.”
Đã qua giờ cao điểm, hành khách chờ xe ở trạm đã ít đi rất nhiều. Mới đổi về lại, Hứa Thịnh không có ý về thẳng nhà, nhiệt độ tay của cậu lạnh giống như thời tiết hôm nay, lúc chờ xe không nhịn được mà khẽ cọ lên trên mu bàn tay của Thiệu Trạm, lại gọi một tiếng “anh ơi”.
“Anh ơi.” Lúc đến, Hứa Thịnh mặc bộ quần áo của Thiệu Trạm, bây giờ khoác áo của Thiệu Trạm tránh mưa, vẫn là cái áo đó, cái mũ rộng thênh che ở trên đầu, tóc mái trước trán hơi ướt, sau đó ngoắc lấy tay của Thiệu Trạm nói, “Bây giờ gọi được chưa? Đến nhà anh có được không?”
Nhà Thiệu Trạm tiện hơn, không có ai.
Vừa rồi lúc chạy ra khỏi nhà kho, Thiệu Trạm còn nhớ phải nói chuyện bị lộ cho Hứa Thịnh biết, cách màn mưa tí tách tí tách, ánh mắt nhìn Hứa Thịnh lập tức quên hết tất cả.
“Được.” Thiệu Trạm nói, “Có một yêu cầu.”
“?”
“Hôm nay đừng kêu tay đau.”
“…”
Đệt.
Hứa Thịnh gần như ngay lập tức nhớ lại cảnh tượng và hình ảnh “tay đau”.
Bây giờ Hứa Thịnh đã vô cùng quen thuộc nhà Thiệu Trạm, quen cửa quen nẻo đi ở phía trước, giống như đang về nhà của cậu vậy. Cậu muốn lấy chìa khóa mới phát hiện lúc này cậu không còn là “Thiệu Trạm” nữa, thế là hất cằm nói: “Mở cửa.”
Thiệu Trạm nhìn cậu: “Rốt cuộc là nhà ai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-nay-qua-suc-roi/889968/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.