Du Hân Niệm bước tới nâng mẹ Khương dậy: "Dì không sao chứ?".
Mẹ Khương đờ đẫn toàn thân xụi lơ, hồi lâu vẫn không nói nên lời. Du Hân Niệm và Lâm Trạch Bạch cùng nhau đỡ bà đến ngồi trên ghế sofa.
Phó Uyên Di cầm viên thủy tinh cầu đang giam cầm hồn phách của Khương Cầm và nói: "Người sống bị ác quỷ chiếm lấy thân thể cho dù chỉ trong chốc lát cũng bị tiêu hao lượng lớn dương khí, bồi dưỡng mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể khôi phục lại hoàn toàn. Vị thái thái này tuổi tác không nhỏ, chỉ sợ lại càng mệt nhọc quá sức."
Lâm Cung nhìn hồn phách Khương Cầm ở bên trong thủy tinh cầu không ngừng giãy dụa mà nói: "Nàng vậy mà lại có thể nương bám vào thân thể của mẹ mình, e rằng không phải bởi vì suy sụp theo tiềm thức trở về, mà là muốn tiếp tục mượn thân thể mẹ nàng để báo thù."
Lâm Trạch Bạch phẫn nộ nói: "Thật sự là không có lương tâm, mẹ mình mà cũng không buông tha."
Lâm Cung cười lạnh: "Ác quỷ chính là ác quỷ, lương tâm ở đâu ra."
Mẹ Khương sau khi hồi tỉnh liền phản ứng mạnh, đẩy cánh tay đang đỡ mình của Du Hân Niệm ra: "Các người rốt cuộc là ai?! Tôi là tự nguyện! Chuyện của tôi và con gái tôi có liên quan gì đến các người! Mau đem con gái tôi trả lại cho tôi!". Mẹ Khương đột nhiên xông lên, Lâm Trạch Bạch liền ngăn bà lại:
"Bà điên rồi a, không phải chúng tôi đến giúp bà, cái mạng của bà cũng đã mất rồi!"
"Ai muốn các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-ta-khong-biet/1785547/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.