Dịch: Lá Nhỏ
Nhờ có đoàn làm phim PR, trận đấu ngẫu hứng của hai người đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi, nhìn chung là chuyện có lợi cho đoàn làm phim. Nhất là khi mọi người hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ chơi bóng rổ của Văn Tuyết Thời. Từ trước tới nay, hình tượng của anh trước công chúng luôn là nho nhã, trầm tính, thuộc trường phái chín chắn, đàn ông, tuyệt đối không phải kiểu như trong video, mặc áo sơ mi, đi giày da, nhảy ba bước, chạm tay tới vành rổ, phân cao thấp với người thanh niên.
Lâu Ngữ ngồi xe quay về, lén lút gửi tin nhắn cho người bị đảo lộn hình tượng này.
Anh nhìn thấy câu “gừng càng già càng cay” thì không khỏi khó xử: “Làm em thất vọng rồi, vẫn không so được với “thanh niên”.”
Lâu Ngữ đọc tin nhắn anh gửi, không khỏi bật cười: “Em thấy năm nay anh mới ba tuổi thì có.”
“Vậy anh là chồng nuôi từ bé hả?”
“Liệu em có bị cảnh sát bắt không ta?”
“Emoji xe cảnh sát.”
Lâu Ngữ bật cười, ngáp một cái, cố gắng gượng trước mí mắt đang sụp xuống, đôi co với anh: “Nói thật đi, sao hôm nay anh lại đấu bóng rổ với cậu ấy? Lẽ nào là vì em tặng cậu ấy sổ ghi chép sao…”
“Không phải.”
“Thật?”
“Thật.”
Vốn dĩ Lâu Ngữ muốn trêu anh, nào ngờ anh lại nghiêm túc trả lời: “Thứ em tặng cậu ta là quá khứ, là quá khứ anh và em cùng trải qua. Hơn nữa chúng ta còn có sau này.”
Ánh sáng trắng rọi vào mặt cô, ánh mắt dừng lại tại câu nói cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tau-dem-mong-ha/151535/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.