Khi Lâu Ngữ tỉnh lại, cô đã không còn nhớ gì về giấc mơ đó.
Thứ cô nhớ duy nhất là bàn tay được Văn Tuyết Thời nắm, nhờ có cái đỡ ấy, cơ thể run rẩy của cô mới có thể lên được bờ.
Nếu trong trái tim thật sự có một mảnh đất, vậy vào khoảnh khắc đó, chắc chắn nó đã trải qua cơn động đất mạnh.
Một trận động đất không nên có, không thể kiểm soát, là sự run rẩy khi rơi vào người khác.
Khi còn trẻ, con người sẽ không quan tâm tới việc liệu cái run ấy sẽ rơi đi đâu. Nhưng cô đã 32 tuổi, vậy mà cô vẫn rơi vào cùng một người. Rơi vào một lần đã biết kết quả, cô đã có thể kiểm soát tốt đường bay của mình, biết nên hạ cánh nơi đâu.
Cơ thể vẫn mệt lả đi, Lâu Ngữ cầm điện thoại lên nhìn. Đã 11 giờ đêm, thì ra cô không ngủ quá lâu.
Trước khi ngủ, cô nhớ Lật Tử vẫn ở trong phòng, bây giờ bên giường đã không còn ai. Cô từ bỏ ý định nhờ Lật Tử đi chuẩn bị cơm tối cho mình, bình thường vào giờ này, cô không ăn gì nữa, nhưng hôm nay cô đã mất quá nhiều sức, phải bổ sung chút năng lượng, do vậy cô đã gọi dịch vụ đồ ăn ở khách sạn.
Điện thoại xuất hiện vô vàn tin nhắn, đều là mấy lời hỏi thăm của bạn bè trong giới khi xem hot search.
Lăn lộn trong ngành giải trí mấy năm, cô quen gần hết người trong giới, có thể duy trì quan hệ bạn bè. Nhưng tất cả đều chỉ là từng tiện tay giúp đỡ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tau-dem-mong-ha/151570/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.