Hôm nay là ngày thứ mười lăm tôi và Bảo Khoa chia tay nhau.
Ngày đầu tiên sau buổi trưa hôm ấy, tôi cứ nghĩ tim mình đã thật sự vỡ nát và đầu thì có thể sẽ vỡ ra vì quá nhiều những dòng suy nghĩ bủa vây.
Ngày thứ hai cho đến trọn một tuần, tôi bắt đầu thấy dần ổn hơn nhưng sự đau đớn dằn vặt lại lần nữa xâm chiếm trí óc vào những khi màn đêm muộn kéo xuống, đem tôi vào một biển đen những âm u khốn khổ.
Và bắt đầu từ ngày thứ tám, tôi ngỡ như mình chẳng còn chút hứng thú hay năng lượng gì nữa. Cuộc sống bắt đầu trở nên thật nhàm chán, tẻ nhạt và trống rỗng.
Tôi chẳng còn ham muốn được đến lớp, vì dẫu cho tan học thì cũng không còn dáng vẻ sơ mi trắng ấy đứng đợi tôi ngoài hành lang. Tôi chẳng còn muốn bước chân ra phố xá, vì dẫu cho trời có nổi gió trở lạnh thì cũng còn không ai nhường cho tôi chiếc áo khoác thơm mùi xả vải. Và tôi chẳng còn muốn làm gì khác ngoài việc cắm đầu vào học bài, để tâm trí thôi đi những nhung nhớ mà trông ngóng vào một dòng tin nhắn ngọt ngào chúc ngủ ngon mỗi tối từ cái tên quen thuộc của người tôi thương.
Kì thi cuối kì đã kết thúc để kịp thời bổ sung thông tin tốt nghiệp cho hồ sơ, và kì thi thử lần hai của tỉnh cũng vừa khép lại vào tuần trước với tổ hợp môn Xã Hội cuối cùng. Điểm số không thấp cũng không cao, so với đợt một làm tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tau-thanh-xuan/400561/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.