Tối hôm đó.
Nghiêm Diêu Phong về nhà, thấy bàn ăn trống trơn, chẳng có dấu hiệu gì của bữa cơm tối, thì sững người.
“Em không nấu cơm à?”
Lục Uyển Hà đang buộc tóc bước ra, liếc anh một cái rồi nhẹ nhàng đáp:
“Em nấu một bát mì ăn rồi.”
Nghiêm Diêu Phong nhíu mày chặt hơn, theo bản năng định hỏi:
“Vậy còn anh thì sao?”
Nhưng Lục Uyển Hà đã nhìn thấu tâm tư anh, cười nhạt:
“Lần trước em nấu cả bàn đầy thức ăn mà cuối cùng cũng chỉ uổng phí. Em thấy không cần thiết phải lãng phí nữa.”
Dù sao anh cũng có Từ Anh Thục rồi mà.
Hơn nữa — hai người họ cũng đã ly hôn rồi.
Cô cần gì phải làm cơm cho người chẳng còn là chồng mình?
Nghiêm Diêu Phong sực nhớ lại chuyện đêm hôm đó:
“Anh khi đó không nghĩ là em…”
Lời còn chưa nói hết, từ cánh cửa khép hờ truyền đến tiếng gõ nhẹ.
Từ Anh Thục xuất hiện ở ngưỡng cửa, nhìn vào trong rồi dịu dàng cười với Nghiêm Diêu Phong:
“Diêu Phong, tối nay nhà anh không nấu cơm à? Em gói nhiều bánh chẻo quá, hay là anh xuống ăn một chút đi?”
Nghiêm Diêu Phong khựng lại, liếc nhìn Lục Uyển Hà, vẻ mặt có chút do dự.
Từ Anh Thục nói thêm:
“Bên nhà em có chuyện, cũng tiện thể muốn nói với anh một chút.”
Lúc này, anh mới giãn mày, gật đầu đồng ý.
Trước khi xuống lầu, anh quay đầu nhìn Lục Uyển Hà, do dự một lúc rồi nói:
“Lát nữa anh sẽ quay lại, có chuyện muốn nói với em.”
Dứt lời, anh rảo bước đi xuống.
Lục Uyển Hà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tau-ve-phia-nam/2869955/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.