Sau khi gật đầu với Vu Lâm Tiêu, Văn Cảnh Dương không nói gì thêm, khi chưa gặp được Quân Lạc Huy, trong lòng cậu luôn cảm thấy bất an. Xe ngựa đi chưa được bao lâu thì bên ngoài vang lên tiếng quát của Giang Ngộ Kỳ.
"Ngươi là ai?" Giọng nói đầy sự cảnh giác, khiến tất cả người trong xe nghe thấy đều nhìn nhau, nhưng rất nhanh liền có giọng nói cất lên khiến Văn Cảnh Dương thở phào nhẹ nhõm, đồng thời ra dấu cho Tuyên Vũ và Vu Lâm Tiêu là không sao, sau đó cậu lập tức vén rèm bước ra khỏi xe.
"Ám Lân, ngươi đây là...", Văn Cảnh Dương cau mày nhìn Ám Lân đang chặn xe ngựa của bọn họ lại.
"Công tử, thiếu gia nói người ở lại đây, xin người hãy ở lại." Trả lời một cách lạnh lùng, Ám Lân hoàn toàn không có ý tránh đường. Hắn ta nhận lệnh không cho Văn Cảnh Dương đuổi theo, nếu không xem như hắn không làm hết chức trách.
Nghe Ám Lân nói vậy, Văn Cảnh Dương sầm mặt lại: "Tránh ra!" Dứt lời vẫn thấy Ám Lân đứng im bất động, hoàn toàn không có ý tránh đường, mặc dù có thể đánh xe trực tiếp đi qua, nhưng cậu không tin Ám Lân sẽ để cậu đi như vậy, dù sao Ám Lân cũng là ám vệ của Quân Lạc Huy, đánh cậu ngất rồi đem đi là chuyện rất đơn giản.
Hít một hơi thật sâu, Văn Cảnh Dương mới nói tiếp: "Ngươi hiện nay là thị vệ của ta, vì vậy mệnh lệnh của ta mới là điều ngươi phải nghe theo, do đó bây giờ ta lệnh cho ngươi, tránh đường cho ta!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-thuong-ngay-trong-cung/577116/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.