Cái nóng mùa hè vẫn còn hầm hập tận đến khi đêm xuống, thậm chí là qua nửa đêm mà chẳng có dấu hiệu hạ thấp. Đã khuya rồi mà Hướng Cảnh vẫn chưa về, Ngô Khuynh Đình rất lo lắng, gọi điện đến công ty anh nhưng đồng nghiệp nói có một người đàn ông đã đến đón anh đi rồi. Ngô Khuynh Đình không biết người kia là ai nên chỉ còn cách chờ Hướng Cảnh trở về.
Nhưng đợi mãi mà vẫn chẳng thấy đâu, gọi vào di động cũng không có người trả lời. Cả ngày ở nhà chờ mong khiến tâm trạng Ngô Khuynh Đình vô cùng sốt ruột, có dự cảm như Hướng Cảnh đã rời xa cậu.
Đợi đến rạng sáng vẫn không thấy hình dáng, Ngô Khuynh Đình cầm chìa khóa, đi dép lê xuống lầu tìm Hướng Cảnh. Mới vừa rời đi được mấy con phố, vượt một cây cầu, cậu đã bị một nhóm bốn năm người không có hảo ý bao vây. Cậu định xoay người chạy trốn, nhưng căn bản chưa chạy được mấy bước đã phải dừng lại bởi vì Giản Hữu đã ngăn cản trước mặt.
“Ngô Khuynh Đình!” Giản Hữu gọi to tên cậu, “Lâu lắm không gặp, dạo này đồ của Apple buôn bán khá lắm đúng không, hay lúc nào chú cũng giúp anh mở một tiệm đi.”
“Fuck…”(1 tiếng chửi) Ngô Khuynh Đình chửi nhỏ, không hề có chút mong muốn nói chuyện cùng Giản Hữu, cũng không ngờ lại có thể gặp y tại đây.
“Tao đang hỏi mày, đồ ngu?! Có nghe thấy không?!” Giản Hữu đi tới gần Ngô Khuynh Đình, ghé đến tai cậu quát to.
“Em hôm nay chỉ là ra ngoài mua bao thuốc, anh Hữu, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tinh-hoa-tuong-vi-mau-do/2649297/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.