Paula O�Neill đứng nơi cửa sổ phòng ngủ trong căn hộ ở đại lộ Thứ Năm, nhìn ra quang cảnh công viên Trung tâm. Ngoài trời nắng nóng, nhưng không ẩm ướt, ánh sáng nhấp nháy tươi vui. Cây cối trong công viên xanh tươi vươn cao trên bầu trời trong sáng, và phía bên kia công viên, thành phố Manhattan vươn lên trên nền chân trời trong thật huy hoàng lộng lẫy. Ánh sáng mặt trời phản chiếu từ hàng ngàn cánh cửa sổ, khiến cho những tòa nhà chọc trời lung linh trong bầu không khí trong vắt, sáng sủa.
Bà nghĩ trên thế giới không có thành phố nào như thế này. Bà thích thành phố New York ngay từ khi còn bé, mới đến đây với bà ngoại. Bà Emma cũng bị thành phố lộng gió, sinh động, ồn ào này thu hút, thành phố mà bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được hết. Bà Emma thường nói như thế với bà, và thường nói thêm rằng: "Ở đây bầu trời có giới hạn, Paula à. Cháu đừng quên như thế".
Quay người rời khỏi cửa sổ, Paula bước ra ngoài phòng ngủ, đi vào tiền sảnh để đến thư viện, đôi giày cao gót gõ lóc cóc trên nền nhà lát đá cẩm thạch màu đen trắng. Phòng thư viện là nơi bà thích nhất trong số các phòng ở trong căn hộ này. Theo bà Emma, đây cũng là nơi ông ngoại bà thích nhất. Bà Emma có lần nói rằng ông ngoại bà thích ván ốp tường màu đen ở đây, thích những cuốn sách bìa bọc da màu đỏ, thích đồ xưa từ thời George mà bà đã lựa chọn, thích hơi ấm tỏa ra từ vải gấm màu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tinh-nhu-huyen-thoai/284472/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.