Chap 17: Shishigami
Quá hoảng loạn, tôi chạy vụt ra khỏi phòng, như một kẻ điên xông thẳng vào rừng, mặc kệ bóng đêm, tuyết rơi hay gió rít.
Tôi cứ chạy mãi chạy mãi, chạy cho đến khi kiệt sức rồi khuỵu xuống nền tuyết lạnh, đổ gục trước một cây cổ thụ to lớn đã rụng lá. Tuy trời tối nhưng thật ra đã là buổi sáng rồi, cảnh vật xung quanh không thể thấy rõ rệt như có thể phân biệt không gian và vật cản nhờ màu đen nhạt và đen đậm.
Tuyết rơi, trời rất lạnh. Với bộ váy mỏng manh rách bươm trên người, tôi chắc là mình không thể trụ được lâu, nhất là tôi lại không đi giày.
Có lẽ, tôi sẽ chết ở đây, chết trong bóng tối và cô độc thế nữa chứ. Tôi đã lạc đường và tôi cũng không muốn tìm đường ra. Tôi đang rối bời lắm, chả có ai an ủi tôi cả. Thế là tôi cất giọng hát, hát bài hát mà tôi nghĩ nó dành cho riêng tôi, trong khung cảnh u tối này:
Haritsumeta yumi no furueru tsuru yo
Dây cung run rẩy của một cánh cung căng lên
Tsuki no hikari ni zawameku omae no kokoro
Đập thình thịch trong ánh trăng, là trái tim em
Togisumasareta yaiba no utsukushii
Đẹp tựa lưỡi dao sắc bén
Sono kissaki ni yoku nita sonata no yokogao
Em thật giống như mũi kiếm lạnh lùng
Kanashimi to ikari ni hisomu
Ẩn giấu trong nỗi buồn và tức giận.
Makoto no kokoro wo shiru wa mori no sei
Hiểu được trái tim em chỉ có linh hồn của rừng
Mononoke-tachi dake
Chỉ có những linh hồn
mononoke-tachi dake
Chỉ có những linh hồn mới hiểu…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tinh-o-truong-hoc-phap-su-2/861839/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.