J ustine cảm thấy mình như sắp phát điên, cô quyết định bước lên chiếc máy bay vận chuyển ở vịnh King, bang Alaska. Đã hai tuần kể từ hôm cô nghe được điện thoại của Seth và cô không thể chịu đựng sự chờ đợi mỏi mòn ấy thêm một ngày nào nữa.
Cô đã liên hệ với nhà máy đồ hộp, nơi Seth và ba anh thường bán cua và cá nhưng họ không biết gì và cũng chẳng có thông tin gì về lịch ra khơi của các đoàn thuyền đánh cá. Justine đành để lại lời nhắn qua cô thư ký trông dáng điệu mệt mỏi ấy, mặc dù chẳng có gì bảo đảm là Seth sẽ nhận được tin nhắn. Cô nhắn qua người phụ nữ ấy nhờ báo cho Seth biết cuối tuần này cô sẽ bay tới Alaska. Cô chỉ hy vọng anh nhận được tin nhắn về chuyến thăm sắp tới của cô.
Justine bước chậm rãi và cẩn thận xuống bậc thang của chiếc máy bay mười chỗ ngồi. Cô phóng mắt ra xa, lòng khát khao được nhìn thấy Seth và cầu mong cho anh đang ở cái sân bay bé nhỏ này và chờ đợi cô. Gió quất vào mặt khiến cô co người lại vì giá buốt. Đó là một ngày cuối tuần tháng Chín. Trời đất như đang báo hiệu một mùa đông đã về trên đất Alaska lạnh giá.
“Có ai đón cô chưa, thưa cô?”. Anh phi công cất tiếng hỏi khi Justine bước lại chỗ túi hành lý trong khoang chở bên ngoài máy bay.
“Tôi nghĩ là chồng tôi sẽ đón”. Nhưng Seth đã không ở đó như cô mong mỏi. Cô bắt taxi vào thành phố, chẳng mấy để tâm đến anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tinh-vinh-cedar-2-ngay-mai-khong-hen-truoc/1253655/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.