Ông William F. Thompson, hiệu phó trường luật thuộc Trường Đại học tổng hợp Harvard không tin ở tai mình.
- Này, cậu Barrett, có thật cậu nói đúng như tôi đã nghe được đấy không?
- Đúng thế ạ, thưa ông hiệu phó.
Nói ra lần đầu không phải là dễ, nhắc lại càng không dễ dàng gì hơn.
- Tôi muốn xin học bổng cho năm tới, thưa ông.
- Thật không?
- Tôi đến đây chỉ vì việc ấy, thưa ông. Ông phụ trách việc trợ cấp tài chính, thưa ông hiệu phó, có phải thế không ạ?
- Phải, nhưng mà, lạ thật đấy. Cụ thân sinh ra cậu…
- Thưa ông, ông ấy không còn dính dáng gì nữa đến chuyện này.
- Cậu nói thế nào? – Ông hiệu phó Thompson nhấc kính ra, dùng cravat lau kính.
- Cha tôi và tôi bất hòa với nhau, xin cứ coi là như vậy.
Ông Thompson lại đeo kính vào và nhìn tôi với một vẻ mặt không diễn cảm gì hết mà chỉ có một ông hiệu phó mới có thể in nổi trên mặt mình.
- Cậu Barrett, thật là đáng tiếc.
Đáng tiếc cho ai? – tôi chỉ muốn hỏi ông tạ Ông này bắt đầu làm tôi bực mình rồi đây. Tôi liền bảo:
- Rất đáng tiếc, thưa ông. Nhưng đó chính là lý do khiến tôi đến gặp ông, thưa ông hiệu phó. Sang tháng tới tôi lập gia đình. Hai vợ chồng tôi sẽ làm việc trong suốt mùa hè. Rồi Jenny – đó là tên vợ tôi – sẽ dạy học ở một trường tư thục. Thế cũng đủ để sống, nhưng không đủ cho khoản tiền học. Tiền học ở đây khá cao, thưa ông hiệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-tinh/236114/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.