Bên ngoài rừng trúc, cuộc chiến giữa Liêm Chiêu và Ôn Túc vẫn diễn ra rất say sưa. “Tụ Phong trại”, “Huyền Linh Đạo” làm nghĩa vụ chủ nhà, Đệ tử của hai Hải thì giằng co cùng binh mã Liêm gia, ai cũng không dám vọng động nửa bước.
Liêm Chiêu và Ôn Túc đánh ra hơn mười chiêu, vẫn không phân thắng bại như cũ. Nhưng hai người đều mang thương tích trong người, cũng không thể chịu đựng được mãi. Hơn mười chiêu trôi qua, đều lộ ra thần sắc mệt mỏi.
Luận thân thủ và nội lực, hiện tại Liêm Chiêu cũng coi như là tương xứng với Ôn Túc. Nhưng về cận chiến thì Liêm Chiêu lại rơi vào điểm bất lợi, trong thúc đánh nhau qua lại, dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Thương thế của Ôn Túc mặc dù nặng, nhưng kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thế công của song đao lại mãnh liệt, chiếm được ưu thế.
Chỉ thấy tay trái hắn nâng đao chém xuống, tay phải nhanh chóng tiếp thêm một chiêu, đâm thẳng vào ngực Liêm Chiêu.
Liêm Chiêu vung kiếm đánh văng một đao, đang định xoay người né tránh đao thứ hai, không ngờ cánh tay bị thương đột nhiên nổi lên một trận đau nhức. Trường kiếm trong tay hắn buông lỏng, lực đạo suy giảm. Vốn đao phong đang bị chặn, lại đột ngột chém tới, hắn vội vàng né tránh, thoát được trong nguy hiểm. Hắn không kịp thở dốc, liền đón nhận đao thứ hai của Ôn Túc. Cánh tay phải của hắn vẫn không thể dùng sức như cũ, chắc chắn là không thể chắn chiêu được. Nhưng mà, trong thời khắc nguy cấp đó, hắn buông tha cho né
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-xau-nhieu-ma/114138/quyen-4-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.