Liêm gia dốc lòng luyện thuật bắn tên, trên tên bôi độc là chuyện thường. Cho nên gia tướng luôn chuẩn bị dụng cụ phòng độc để đề phòng vạn nhất.
Dùng hỏa quán hút độc là phương pháp dùng khi cấp cứu, nhưng nếu muốn giải độc hoàn toàn, vẫn phải sử dụng dược vật. Chỉ là, độc bôi trên châm của Hi Viễn vẫn chưa biết là gì, lại không thể vội vàng đi tìm người của Thần Nông thế gia giải độc. Cho nên, đó là việc duy nhất có thể làm bây giờ.
Tiểu Tiểu nhìn hắn nhanh nhẹn chưa thương, bản thân mình lại không thể giúp đỡ cái gì, không khỏi có chút mất mác.
Liêm Chiêu thấy nàng nhìn chăm chú, liền mở miệng cười: “Hồi nhỏ ham chơi, từng bị tên độc gây thương tích, cũng suýt chút nữa hỏng luôn cánh tay của mình…”
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tiểu nghe hắn kể về chuyện hồi nhỏ của bản thân, liền lập tức nghiêm túc lắng nghe.
“Khi đó, ta sợ hãi, gấp đến độ khóc ầm lên. Cha ta lại nói: Mất tay phải vẫn còn tay trái. Nam tử Liêm gia, đâu có ai vì một cánh tay mà rơi nước mắt.” Liêm Chiêu bất đắc dĩ cười, “Cha ta còn giáo huấn huấn ta là: Cho dù bị mất một cánh tay cũng phải là mất trên chiến trường. Hiện tại, con tự làm tự chịu, càng không có tư cách khóc.”
Tiểu Tiểu nghe mà sửng sốt, “A? Thật sự nói như vậy?”
Liêm Chiêu gật đầu, nói: “Thật sự.”
Vẻ mặt Tiểu Tiểu khó có thể tin.
Liêm Chiêu cười nói: “Lần này cũng là do ta tự làm tự chịu, nàng không cần phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chuyen-xau-nhieu-ma/114141/quyen-4-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.